Vẻ mặt Tô Cẩm Mịch đỏ lên, “Đương nhiên rồi!”
Thời Cảnh An khẽ cười, đột nhiên đứng lên khỏi sô pha, đi về phía Tô Cẩm Mịch đang đứng. Anh cao hơn Tô Cẩm Mịch những một khoản lớn, bóng anh che khuất cả người cô.
“A, chồng ơi?”
Tô Cẩm Mịch ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt của Thời Cảnh An u ám, nhuần nhuyễn ôm lấy eo Tô Cẩm Mịch, kéo cô ngã vào lòng mình, mạnh mẽ giữ lấy, cúi đầu, dán sát bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Muốn làm em đi không nổi.”
Ầm!
Mặt Tô Cẩm Mịch càng đỏ hơn.
“Có người!”
Cô đẩy anh ra.
Thời Cảnh An cũng không định làm gì cô, nhưng dáng vẻ thẹn thùng của cô thực sự khiến người ta không nỡ buông tay. Anh nhéo eo cô xem như trừng phạt.
Tô Cẩm Mịch hít vào một hơi, hoảng hốt nhìn chung quanh.
“Đừng…”
“Về nhà sẽ cho em biết tay!” Thời Cảnh An nới lỏng cà vạt, ôm lấy Tô Cẩm Mịch đi nhanh ra ngoài,
Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn năm sao nổi tiếng nhất thành phố, sự xa hoa của nơi đây khiến người ta phải líu cả lưỡi. Bên ngoài bãi đỗ xe của nơi tổ chức buổi tiệc đậu đủ các loại siêu xe.
Thời Cảnh An đích thân mở cửa xe cho Tô Cẩm Mịch, vươn tay về phía cô.
Tô Cẩm Mịch ngoan ngoãn đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
“Tổng giám đốc Thời, anh có thể đến buổi tiệc thì thật đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này, vị này hẳn là mợ chủ Thời nhỉ, hai vị đúng là trai tài gái sắc!”
Người chủ trì của buổi tiệc đang đứng nghênh đón ở cửa, thấy Thời Cảnh An đến liền vội vã nghênh đón.
Hai người được người chủ trì dẫn đường, đi vào phía bên trong.
“Tổng giám đốc Tô, đây là con gái của ông phải không? Thật đúng là càng ngày càng xinh đẹp, không biết sau này tên nhóc nhà ai sẽ có phúc đây!”
“Haiz, ông Lý à, đứa con gái này bị tôi chiều hư rồi, về sau cũng không biết ai quản được nó nữa!”
Tô Quốc Vĩ đưa Tô Tú Anh đến từ sớm, lúc này đang được người ta vây quanh đón chào. Vì Tô Cẩm Mịch gả cho Thời Cảnh An nên hiện nay có không ít người đến nịnh bợ ông ta.
Tô Quốc Vĩ vừa ứng phó với lời khen, vừa chú ý đến người tới lui xung quanh.
“Tú Anh, chút nữa bố đưa con đi gặp mấy chú bác, con biết phải biểu hiện thế nào rồi đấy!”
Những người có thể xuất hiện tại đây hôm nay, đều không phải là những nhân vật tầm thường.
Nếu Tô Tú Anh lại câu được một cậu rể quý thì nhà họ Tô lại có thể tiến thêm một bước!
“Bố à, con biết rồi!”
Trước khi ra khỏi nhà, Tô Quốc Vĩ đã nhắc trước rồi.
“Con ngoan, bố cũng vì muốn tốt cho con!”
Tô Quốc Vĩ bùi ngùi nói.
Tô Tú Anh mất tập trung mà nhìn xung quanh, bỗng dưng trông thấy một dáng vẻ thân quen. Hóa ra là Tô Cẩm Mịch!
Cô mặc một bộ lễ phục thủ công cao cấp, trên mặt là nụ cười đắc ý, còn khoác tay Thời Cảnh An! Cô ta dưa vào cái gì?!
Tô Tú Anh đứng tại chỗ, u oán mà nhìn Tô Cẩm Mịch.
Tô Cẩm Mịch cũng phát hiện ra, vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt của Tô Tú Anh.
Trái tim tức khắc run rẩy.
Tô Tú Anh cũng đến ?
Còn đi qua đây nữa?
“Chị, anh rể. Thật trùng hợp, không ngờ ở đây cũng có thể gặp chị.” Tô Tú Anh đi thẳng tới, mỉm cười nhìn về phía Thời Cảnh An, không hề liếc mắt một cái đến Tô Cẩm Mịch đang đứng bên cạnh.
Thời Cảnh An lại làm như không nghe được, ánh mắt cũng không động chút nào.
“Anh rể…”
Tô Tú Anh rơm rớm nước mắt, cô ta đã chủ động đến vậy rồi, vì sao Thời Cảnh An cứ luôn hờ hững như vậy?
Rõ ràng ban nãy anh còn chủ động ôm eo Tô Cẩm Mịch, sợ cô lên cầu thang bất tiện. Đến phần mình thì hoàn toàn thay đổi!
Tô Tú Anh muốn chạm vào tay Thời Cảnh An.
Nhưng chỉ mới duỗi tay ra trước mặt Thời Cảnh An đã bị Tô Cẩm Mịch hung dữ hất ra.
“Em gái à, anh rể em có thói ở sạch.”
Tô Cẩm Mịch cong môi mỉm cười, hững hờ liếc nhìn Tô Tú Anh, sau đó mới tao nhã đặt tay mình vào lòng bàn tay Thời Cảnh An, nhìn Thời Cảnh An cũng phối hợp nắm lại tay cô.
Nét cười nơi khóe miệng càng thêm rạng rỡ, “Nhớ rõ chưa?”
Cả người Tô Tú Anh chấn động, không dám tin mà nhìn Thời Cảnh An, nhìn anh dắt tay Tô Cẩm Mịch như một đứa trẻ, chiều chuồng cô hệt như bảo bối, cô ta liền hận không thể lập tức xé nát gương mặt của Tô Cẩm Mịch.
“Anh rể…”
Cô ta rơm rớm nước mắt muốn khóc, nhìn Thời Cảnh An, yếu đuối đáng thương.
Thời Cảnh An lạnh lùng liếc qua, môi mỏng khẽ mở: “Sao thế, nghe không hiểu lời chị cô nói à?”
Sắc mặt Tô Tú Anh bỗng chốc tái đi, ánh mắt oan ức, nước mắt chảy xuống.
“Tô Cẩm Mịch, cô chờ đó cho tôi!”