• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ nhỏ đã đi theo bên người Thời Cảnh An, chưa từng thấy Thời Cảnh An tức giận lớn như thế này.
“Chăm sóc cho bà chủ cấn thận, tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Thời Cảnh An dịu dàng vuốt ve trán của Tô cấm Mịch, sau khi hạ thấp giọng phân phó quản gia thì quay người rời khỏi nhà.
Hướng thắng tới nhà họ Tô.
Tô Quốc vr lái xe tốc độ nhanh, thuận lợi đưa Tô Thành Tú về nhà họ Tô.
Ném thiếu niên đang ngủ say lên giường như ném một món hàng, Tô Quốc Vĩ quay đầu nhìn Tô Tú Anh, giọng nói lộ vẻ lo lẳng:
“Tú Anh, con xem chúng ta cứ thế mang người từ nhà họ Thời rời đi có khiến Thời cảnh Anh tức giận không?”
Tô Tú Anh trấn an nói:
“Bố cứ yên tâm! Anh cảnh An đang công tác ỏ thành phố Mỹ An, sẽ không biết đâu. Hơn nữa, anh ấy biết thì sao chứ? Bố là
bố ruột của Tô Thành Tú, đưa nó về nhà là điều hiến nhiên, sao phải sợ chứ?”
Tô Quốc vr nghe cô ta nói vậy, ngẫm nghĩ chút thấy cũng có lý, trong lòng nhẹ nhõm hơn.
Du Vân Linh mặc chiếc váy đỏ, đi đôi giày cao gót, bước lên trên tầng, nhìn thấy bố con hai người dính nước mưa ướt sũng thì oán giận nói:
“Hai người còn không nhanh đi tắm, đứng đây làm cái gì? Đợi lúc nữa cảm lạnh giờ.”
Nói xong thì đấy hai người họ ra ngoài. Trong phòng chỉ có hai màu trắng đen, ngoại trừ nội thất đơn giản ra thì không có gì
cả.
Trên giường, thiếu niên có dung mạo tuấn tú yên lặng nằm, quần áo trên người do dính nước mưa nên ướt, dính chặt vào thân, lộ ra thân thế gầy yếu.
Cậu ấy hô hấp yếu ớt, da mặt trắng nõn dần bị nhiễm sắc đỏ.
Nếu có người ở đó, dùng tay sờ trán cậu ấy, chác chán sẽ bị nhiệt độ nỏng hối của cậu ấy dọa sợ.
Sau khi rửa mặt xong, thay một bộ quần áo khác, Tỏ Tú Anh đi xuống dưới nhà, thấy Tô Quốc vr và Du Vân Linh đang nói chuyện với nhau.
“Bố, mẹ, hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Tô Tú Anh cười hỏi, cô ta đi tới ngồi xuống cạnh Du Vân Linh, nắm tay bà ta, làm nũng dụi vào vai bà ta.
“Đã lởn rồi mà sao vẫn thích làm nũng vậy?”
Du Vân Linh khẽ oán trách một tiếng rồi quay sang nói với Tỏ Quốc Vĩ:
“Đứa trẻ ở trên tầng kia xử lý sao đây?”
Vốn dĩ Tỏ Quốc Vĩ thấy hai mẹ con Tỏ Tú Anh ở chung đang rất vui vẻ, bổng Du Vân Linh nhắc tới Tô Thành Tú, vẻ vui vẻ nháy mắt trầm xuống.
Tỏ Tú Anh đầu cũng không ngấng nói:
“Còn xử lý thế nào nữa? Là người sống thực vật, để nó nằm trên giường, không chết đói là được.”
“Con nhóc này, nói linh tinh gì vậy?” Du Vân Linh khẽ mắng Tô Tú Anh: “Quốc Vĩ, anh đừng có nghe con nhóc này nói mò. Thành Tú cũng là con trai anh, anh phải chăm sóc nó cho tốt. Thành Tú chính là mạng của cấm Mịch, nếu như biết chúng ta đối xử không tốt với cậu ấy, sợ rằng lại có thêm xích mích. Anh cũng biết tính khí của cấm Mịch… Thật không biết giống ai mà.”
Giống ai?
Tô Cấm Mịch là con với vợ trước của ỏng ta, nếu như không giống ông ta thì chỉ có thế giống vợ trước.
Im lặng một lúc, Du Vân Linh rơi mấy giọt nước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK