Biết cô ta lại tới đây khiêu khích, cô cũng không định phản ứng lại.
Thấy cô không nói lời nào, Tô Tú Anh càng thêm đắc ý, hai tay khoanh trước ngực nói:
“Không phải chỉ là một cái vòng thôi sao? Vậy mà cô còn không biết xấu hộ mang ra. Tôi cảm thấy mất mặt thay cỏ đấy.”
Thấy dáng vẻ kiêu ngạo của cô ta, Tô cấm Mịch hít một hơi sâu rồi quay người lại.
Đỏi mắt lười biếng liếc nhìn trẽn dưới cô ta đầy khinh thường, cô cười nhạo nói:
“ít ra quà tặng của tôi sạch sẽ còn của cỏ, không chắc lắm!”
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt, Tô Tú Anh giống như bị dao đâm trúng chỗ đau. cỏ ta lập tức gấp gáp đến độ giậm chân, chỉ tay mắng cô:
“Tô Cấm Mịch, cô đừng có ở đây ngậm máu phun người.”
Tô Cấm Mịch hừ lạnh nói:
“Có ngậm máu phun người hay không thì trong lòng cô biết rõ.”
Thật ra, Tô cấm Mịch cũng chỉ đoạn chuyện này thôi. Nhưng hôm nay, cô nhìn thấy dáng vẻ Tô Tú Anh bị làm cho tức giận thì càng chứng minh ý nghĩ của cô là đúng.
Tô Quốc Vĩ là hạng người thế nào, cô biết rất rõ.
Dù cho ông ta có cưng chiều Tô Tú Anh nhưng với tài chính của nhà họ Tỏ hiện tại thì không có biện pháp đế Tô Tú Anh tùy tiện mua một chiếc vòng cổ có giá trị hơn ba nghìn vạn nhân dân tệ.
Hơn nữa, Tô Tú Anh vì thỏa mãn lòng hư vinh thì bất kể
chuyện bấn thỉu buồn nỏn nào cũng có thế làm được. “Cô!” Tô Tú Anh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó, cố ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nghiêm mặt nói:
“Bây giờ cô là bà chủ, oai phong nhỉ? Bố đúng là đã nuôi một con sói mắt trắng. Hỏm nay, nhà họ Tô gặp nạn, cỏ không những không giúp một tay mà còn ở sau lưng bỏ đá xuống giếng nữa.”
Nghe thấy vậy, Tô cấm Mịch chỉ càm thấy cực kỳ nực cười.
Bây glờ nhà họ Tô biến thành như vậy còn không phải là do bọn họ gieo gió gặt bão sao? cảnh tước trước kia, bọn họ vứt bỏ cỏ như rác, giờ trong nhà có nạn lại nhớ đến cô.
Những người này đúng là không biết xấu hổ.
Tô Cấm Mịch liếc mẳt về phía camera hướng Tây Bắc, khóe miệng nhếch lên, cô lạnh lùng nói:
“Chuyện của mấy người không có liên quan đến tôi.”
Hai người các cô cãi nhau hơi lớn, chồ đứng cũng gần với các khách mời. Mọi người đều hiếu kỳ quan sát.
Tô Cấm Mịch không muốn trong trường hợp như thế này lại phát sinh tranh chấp không cần thiết với Tô Tú Anh khiến cho người khác chú ý tới.
“Nhàm chán!’
Cô xoay người định rời đi. Kết quả còn chưa đi được mấy bước đã bị Tô Tú Anh ở sau kéo cổ tay lại.
Tuy giọng nói phía sau rất nhỏ nhưng không che được sự cáu kỉnh của cô ta:
“Tô Cấm Mịch, tôi nhịn cỏ lâu lắm rồi, đi chết đi!”
Sau khi nói xong mấy lời này, Tô Tú Anh dồn toàn lực đấy Tô Cấm Mịch vào trong hồ bơi.
Tô Cấm Mịch hoàn toàn không ngờ Tô Tú Anh sẽ làm vậy, nhất thời không kịp phòng bị. Giày cao gót trẹo một cái, cả người cỏ mất đi trọng tâm, sau đó rơi xuống.
Nhưng lúc ngã xuống nước, Tô cấm Mịch thuận tay kéo quần của Tô Tú Anh.
Tỏ Tú Anh bị bất ngờ, cô ta khỏng có chuấn bị tâm lý nên cũng ngã xuống dưới theo cô.
“Tõm! Tõm!”