Tô Cấm Mịch sững sờ, nhìn về phía Thời cảnh An, cơ thể khẽ run run một cái, sau đó lập tức ngoan ngoãn ngồi dậy, chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người.
Ánh mắt của Thời Cảnh An tối sầm lại, đợi cho đến khi Tỏ cấm Mịch đế lộ làn da trắng nõn mềm mại mới cúi người túm lấy phần eo của người phụ nữ, đè xuống.
Tô Cấm Mịch nở một nụ cười khẽ, sau đó lập tức hô lên một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ.
“Ông xã, nhẹ một chút… Tha cho em đi…” Tỏ cấm Mịch cầu xin tha thứ, nước mắt chậm rãi lăn dài trên gò má cô, trông cực kỳ đáng thương.
Thời Cảnh An không chỉ không buông tha cho cô, mà thậm chí còn trở nẽn càng hung dữ hơn, anh vuốt ve gương mặt của Tô Cấm Mịch, hung tợn nói: “Đây là hình phạt của em!”
Hình phạt cho cái gì?
Cô nghĩ mãi mà vẫn không rõ, vì sao Thời Cảnh An lại muốn trừng phạt mình, rốt cuộc thì mình đã làm sai chuyện gì.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Tô cấm Mịch cảm thấy cổ họng của mình trở nên khàn đặc, toàn thân từ trên xuống dưới vô cùng đau nhức.
Nằm ở trên giường, Tô cấm Mịch cảm thấy mình mệt đến nổi ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy nối.
Ánh mắt rơi xuống cơ thế trắng nõn chi chít dấu vết do mình đế lại, ánh mầt của Thời Cảnh An trở nên tối hơn, cúi người bế Tô Cấm Mịch lên, đi về hướng phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ cho cô.
Lần này, anh thừa nhận hành động vừa rồi của bản thân có hơi quá đáng, nhưng đó là bởi vì…
Tỏ Cấm Mịch rúc vào trong lồng ngực của Thời Cảnh An, nhận ra rằng anh muốn làm gì, lập tức hơi kháng cự nói: “Em… Em không tắm đâu.”
Đối mặt với câu hỏi muốn biết lý do của Thời Cảnh An, mặt cô đỏ bừng tới mang tai, nói: “Lỡ như… Lỡ như có thế mang thai thì sao.”
Sau khi kết hôn với Thời cảnh An, cô đã chuấn bị cho việc mang thai.
Bước chân của Thời cảnh An khựng lại, sau đó tiếp tục bước vào trong phòng tắm, trong giọng nói không còn sự lạnh lùng như trước nữa mà trở nên dịu dàng hơn một chút: “Tạm thời không cần vội.”
Thời Cảnh An nghiêm túc rửa sạch cơ thế cho cô, sau khi lau khô thì bế cô lên giường. Tô cấm Mịch cực kỳ mệt mỏi, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Thời Cảnh An dùng một tay ôm người phụ nữ vào trong lồng ngực, tay còn lại thì lấy điện thoại di động ra, tầm nhìn dừng trên nội dung của một e-mail, ánh mắt ảm đạm tối tăm.
Lúc Tô Cấm Mịch tỉnh lại, trời đã tối.
Sờ sang vị trí bên cạnh, từ đầu ngón tay truyền đến nhiệt độ âm ấm.
Xem ra người đàn ông kia cũng chưa rời đi lâu lắm.
Tô Cấm Mịch khẽ ngáp một cái, tìm một bộ quần áo, phủ lẽn trên người, đi ra ngoài phòng ngủ.
Cửa phòng làm việc không hoàn toàn đóng lại, ánh đèn từ bên trong xuyên qua khe cửa chiếu ra ngoài.
Tô Cấm Mịch khẽ mở rộng khe cửa, hai mắt nhìn thẳng vào người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc đế xử lý công việc.
Vẻ ngoài của Thời cảnh An vô cùng xuất sắc, những đường nét trên khuôn mặt anh góc cạnh sắc nét, làn da của anh dưới ánh đèn càng trờn nên lạnh lùng hơn. Áo choàng tắm bằng tơ tằm màu đen phủ lên trên dáng người cao lớn dong dỏng của anh, tông màu lạnh lùng giản dị càng khiến cho đôi mắt đen láy của anh thoạt nhìn càng trở nên lạnh nhạt hơn.
Thình thịch! Thình thịch!
Che ngực, Tô cấm Mịch có cảm giác nhịp tim của mình tăng nhanh hơn rất nhiều.
Nhìn Thời cảnh An không chớp mắt, hai má của Tô cấm Mịch phiếm hồng.
Trong lúc lơ đãng bắt gặp ánh nhìn của Thời Cảnh An, cô vô thức lùi về phía sau một bước, không cấn thận ngã xuống đất.
Rầm một tiếng, Tô cấm Mịch xoa cál mông, đang muốn từ dưới đất bò dậy thì bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó một đôi chân thon dài xuất hiện trước tâm mắt của cô.
“Õng xã… ông xã?” Tô cấm Mịch có chút chột dạ, nhìn thoáng qua Thời Cảnh An rồi lập tức dời ánh mắt, muốn tự mình đứng dậy.
Thời Cảnh An cúi người, nhẹ nhàng bế người phụ nữ lên, dùng chân khép cửa lại rồi bước vào trong phòng làm việc.