“Em gál có lòng tốt của em xuống nhà là ngồi xuống chơi cờ luôn, quên em ở đâu rồi.”
Thời Cảnh An hừ lạnh, cô gái trong lòng đang run rẩy, anh cho rằng cô đang sợ, bèn hơi dùng sức ôm lấy cô, bàn tay cũng vổ vồ sau lưng Tô cấm Mịch để trấn an.
‘Anh Cảnh An, không phải thế, em../
Thời Cảnh An lạnh lùng liếc mắt một cái, Tô Tú Anh sợ đến mức nuốt lại lời kế tiếp, không dám tiến lên.
Còn Tô Cấm Mịch, ở chổ không ai thấy, lặng lẽ nhéo hông Thời Cảnh An một cái.
Thời Cảnh An đang lo lắng, đột nhiên cứng miệng lại, cúi đầu liếc nhìn cỏ gái trong lòng mình, trong nháy mẳt đã hiếu Tô Cấm Mịch đang làm gì.
Trong đầu xẹt qua một ý nghĩ, ánh mắt anh nhìn Tô Tú Anh càng thêm u ám.
“Bình thường cô cũng hay làm vậy với chị gái mình ư?”
“Em không có!”
Tỏ Cấm Mịch cười không dừng được, nhìn Tô Tú Anh nhặn quả báo, quả thực là sướng muốn bay lên.
Cô bịt mũi mình: “ông xã, Tú Anh còn nhỏ, bình thường làm vậy với em, bố em cũng nói em là chị, thì nên nhường em.”
Nghe vậy, Thời cảnh An nhướng mày, nhìn về phía Tô Quốc Vĩ và Du Vản Linh.
Tô Quốc Vĩ vội vàng xua tay: “Không phải, Tú Anh không hiếu chuyện, bố nhất định sẽ dạy dỗ lại nó thật tốt!”
Nói xong, Tô Quốc Vĩ đi tới, hung hăng tát cho Tô Tú Anh một
cái.
Bốp!
Một âm thanh giòn giã vang lên, tát lệch cả mặt Tô Tú Anh, cô ta ỏm mặt bàng hoàng, vẻ mặt khó tin.
“Còn không mau xin lỗi chị con!”
Tô Tú Anh oán hận nhìn Tô cấm Mịch một chút, không thể không cúi đầu: “Xin lỗi chị, sau này em nhất định sẽ cứu chị trước tiên.”
Cô ta không cam lòng, Tô cấm Mịch cảm nhận được.
Thế nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự vui vẻ của Tỏ Cấm Mịch một chút nào.
Cô nép vào lòng Thời Cảnh An cười.
Thời Cảnh An cũng không có biện pháp nào với cô, chỉ có thế lạnh lùng nhìn về phía Tô Quốc Vĩ nói: “Nếu như ông không dạy được Tỏ Tú Anh, tôl không ngại dạy cô ta thay ông.”
Tô Quốc vr vội vàng gật đầu: “Sẽ không, dù sao hai đứa nó cũng là chị em ruột.”
Du Vân Linh yêu thương con gái, lập tức đi tới ôm cô ta: “Được rồi, dạy cũng dạy rồi, mọl người cùng nhau ăn cơm đi. Con cũng thật là, hiếm lắm chị con mới về nhà một chuyến, lại gặp phải chuyện như thế. Buối tối con bảo quản gia xem đổi một cái cửa khác đi, biết chưa?”
“Vâng mẹ.”
Tô Tú Anh lập tức nương theo bậc thang Du Vân Linh cho mà đi xuống.
Du Vân Linh bắt chuyện với mọi người: “Cơm xong rồi, mọi người vào dùng cơm đi.”
Thời Cảnh An ôm Tô cấm Mịch đi vào trong phòng ăn.
Bữa cơm lấy món Trung làm món chính, phối hợp với một số món tráng miệng kiếu Tây Âu.
Tô Cấm Mịch ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy, chưa từng thấy Du Vân Linh nấu cơm bao giờ, những món ăn này vừa nhìn đã biết là gọi nhà hàng đưa tới.
“Dì học nấu cơm từ khi nào thế?” Tô cấm Mịch ngồi xuống, nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, nhẹ nhàng hỏi.
Du Vân Linh ngồi bên cạnh Tô Quốc vr, lúng túng cười cười: “Bình thường có người chuyên nấu ăn, dì không vào bếp được nên Cẩm Mịch không biết cũng là điều bình thường.”
Tỏ Cấm Mịch cảm thán: “Chúng ta đúng là có lộc ăn.”