Tô Cấm Mịch lại càng không hiếu được: “Vì sao chứ?”
“Nhiều tiền cũng không mua được sự vui vẻ của tôi.” Nói xong, trong lòng Thịnh Hiền Hoa vô cùng mong chờ bưng bánh ngọt đang bốc hơi lên.
Tô Cấm Mịch quay đầu nhìn thấy Châu Minh Nguyệt đang ngồi im lặng một bèn, phát hiện vẻ mặt cô ấy thật bi thảm.
Sự thật chứng minh, cho dù một người phụ nữ có dáng người và vẻ ngoài thật đẹp, nếu cô ấy gặp phải một người đàn ông chính trực không muốn phạm sai lầm thì cho dù có dùng hết khả năng của bản thân, đến cuối cùng cũng không có ích gì.
Vào ban đêm, Tô cấm Mịch nhìn thấy Trân Dịch Thành cầm chiếc bánh ngọt mà Thịnh Hiền Hoa bận bịu cả ngày, vất vả lắm mới nướng ra được hình thù coi như giống cái bánh, phân chia hết cho người giúp việc và quản gia trong nhà, còn anh ta không thèm ăn đến nửa miếng.
Mà Thịnh Hiền Hoa thì càng thêm kỳ lạ, có vẻ cô ấy không đế ý rốt cuộc anh ta có ăn hay không, ngày nào cũng vui vẻ tự mình làm ra một ít đồ ngọt cho anh ta như cũ. Hôm nay là bánh ngọt trà xanh, ngày mai chính là bánh quy con gấu, ngày mốt thì có thế là bánh trứng, gần như là mổi ngày sẽ không giống nhau.
Dù sao cô ấy cũng là một cô chủ nhà giàu, từ nhỏ đã có mười ngón tay không dính một giọt nước, có lẽ đến tuổi này thì đảy là lần đầu tiên đi vào phòng bếp. Bởi vậy, cho dù cô ấy làm ra, chế tạo đủ mọi loại đồ ngọt, cho dù có cố gắng thì hương vị cũng không ra làm sao, ngay cả những quản gia, người hầu sau khi nếm qua xong thì cũng rất không tình nguyện nế mặt.
Một ngày nọ, bỗng nhiên Trần Dịch Thành nhận được một cuộc gọi về từ nước ngoài, bảo phải thu dọn đồ đạc quay về Trung Đỏng, nghe nói phải một tuần sau mới trở về.
Sau khi Trần Dịch Thành rời đi, cả người Thịnh Hiền Hoa như mất hồn, mồi ngày đều ờ trong nhà không muổn ra khỏi cửa. Nghe Châu Minh Nguyệt nói, cô ấy đã gầy đi rất nhiều.
Thịnh Hiền Hoa si tình này, tuy rằng Tỏ cấm Mịch nhìn thấy cũng khá sổt ruột, nhưng cô cũng hiểu có khuyên cũng chẳng thay đối được gì.
Đang thở dài thì bỗng nhiên bà Trương chạy tới nói với cô rằng, Tô Quốc Vĩ đang đưa Du Vân Linh và Tô Tú Anh đến đây.
Tô Cấm Mịch không cần đoán cũng biết được, bọn họ kéo nhau đến đảy như thế thì chắc chẳn là có việc muốn nhờ cỏ rồi.
“Nói lại với bọn họ là tôi không có ở nhà.”
Đột nhiên bà Trương có chút khó xử lên tiếng: “Mợ chủ, tôi đã nói với bọn họ là cỏ có ở nhà ròi.”
Tô Cầm Mịch nhất thời không nói thêm được gì, cô im lặng môt chút rồi nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Vậy bà đế cho bọn
họ vào đi, tôi thay quần áo rồi sẽ đi xuống sau.”
Trong dẫu đột nhiên nhớ tới một chuyện, Tô cấm Mịch căng thẳng hỏi: “Bà có nói cho bọn họ biết chuyện tôi mang thai không?”
Trước đây cô chưa từng công khai chuyện này, nếu đám người Tỏ Tú Anh biết cô mang thai, nói không chừng sau đó lại xảy ra mấy loại chuyện không tốt.
Nghe vậy thì bà Trương nhanh chóng lắc đầu, trên mặt lộ ra một vẻ gian xảo: “Tôi chưa nói, cậu chủ đã dặn dò chúng tỏi trước rồi, bảo chúng tôi phải giữ kín chuyện mợ chủ mang thai.”
Cuối cùng Tỏ cấm Mịch cũng thấy yên lòng, cô kêu bà Trương đi tiếp khách trước còn cô thì xuống giường đi thay quần áo.
Tuy rằng bụng của cô còn chưa quá to nhưng dù sao Du Vân Linh cũng là một người từng trải, hơn nữa người đàn bà này còn rất khôn khéo, vì để phòng ngừa chuyện không may, cô vẫn nên mặc một bộ quần áo rộng thùng thình một chút đế che giấu.
Sau khl thay quần áo xong, lại chỉnh sửa một chút, Tô cấm Mịch mới từ từ đi xuống lầu một cách tự nhiên.
Sau khi nhìn thấy cô xuống dưới lầu, Tô Quốc Anh ngày xưa đang nói lời độc địa thì giờ đột nhiên khuôn mặt trở nên tươi cười hỏi han ân cần với cô.
“Cấm Mịch, gần đây con có khỏe không? Từ lần trước con và Cảnh An trờ về ăn cơm thì tới bây giờ cũng chưa về lần nào nữa, hôm nào rảnh thì trở về ăn cơm đi.”
Ánh mắt Tỏ cấm Mịch đảo qua Tồ Quốc Anh đang cố gắng hết sức đế cười, mà gương mặt lại cứng ngác trông rất buồn cười. Sau đó cỏ cũng khỏng đế ý tới nữa, nhìn thấy Du Vân Linh với vẻ mặt tươi cười nhưng đôi mắt lại lộ ra sự tàn nhẫn và lạnh lùng, còn Tô Tú Anh phía sau lại vẩn là vẻ kiêu ngạo không ai bì nối như cũ.
Sau khi ngồi xuống sô pha, Tô cẩm Mịch mới lười biếng hỏi: “Nói đi, lần này tới đây lại có chuyện gì.”
Nhìn thấy bộ dạng tùy tiện không đặt mình ở trong mắt của cô, lửa giận của Tô Quốc Anh lập tức dâng lên.
Dù sao hôm nay cũng là đến cầu xin người ta, ông ta không dám mở mồm trách móc cô giống như ngày xưa nữa.
Ảm thầm áp chế lửa giận, ông ta nói với vẻ mặt ôn hòa: “Cấm Mịch, bố là bố ruột của con, lần này đưa mẹ với em gái con tới đây đương nhiên là muốn xem con sống ở bên đây như thế nào. Nếu con nhớ nhà thì có thể trở về lúc nào cũng được.”
Du Vân Linh cũng nhanh chóng phụ họa theo: “Đúng vậy, cấm Mịch, nhà họ Tô lúc nào cũng chào đón con cả, Nếu ngày nào đó con có ý nghĩ muốn trở về thì cứ nói trực tiếp với mẹ một tiếng, mẹ lập tức gọi người đến dọn phòng cho con.”
Nếu không phải đã tự mình trải qua sự nhẫn tâm của đỏi nam nữ chó chết này, khi Tỏ cẩm Mịch nghe thấy sự “tình chân ý thật” trong lời nói này thì tám mươi phần trăm là sẽ cảm động đến mức rơi nước mắt ấy nhỉ?
Đáng tiếc, những việc làm trước kia mà họ đã làm với cô, cỏ sẽ không bao giờ quên đâu.