Tống Minh Hiên nghiêng người nghe.
“Thành Tú? Đó là tên bạn trai sao?”
Tống Minh Hiên nhíu mày lại. Anh ta muốn đợi đến khi cô gái này tỉnh dậy thì hỏi rõ xem. Dù sao thì thật vất vả mới gặp được cô gái khiến anh ta rung động.
“Cô gái như thế, chắc là cũng sẽ có bạn trai.”
Tống Minh Hiên lắc đầu cười nói.
Bèn ngoài phòng bệnh, cảnh sát đấy cửa tiến vào.
Tống Minh Hiên ngấng đầu lên nhìn.
Cảnh sát hỏi tình huống của Tô cẩm Mịch. Người còn chưa tỉnh lại, có rất nhiều việc không thế xử lý được.
“Chúng tôi đã kiểm tra băng ghi hình. Người phụ nữ này phải chịu toàn bộ trách nhiệm trong vụ tai nạn này.”
Cảnh sát lo láng nhìn Tô cấm Mịch đang nằm trên giường.
Tống Minh Hiên cảm thấy kỳ lạ nên hỏi lại:
‘Sao lại vậy?”
Cảnh sát ho khan một tiếng nói:
“Xe có người phụ nữ này bị hỏng.”
“Lambor sao?”
Tống Minh Hiên không để ý tới xe của Tô cấm Mịch mà vội vạng gọi xe cấp cứu.
“Đúng! Đó là chiếc Lamborghini cửa kiểu cánh hải âu, thiết kế tốt nhất. Hiện nay, giá thấp nhất cũng phải bảy nghìn tám trăm triệu nhân dân tệ.
Vẻ mặt Tống Minh Hiên khẽ ngưng lại.
Nhà của cỏ gái này giàu như vậy sao?
Nhưng anh ta chưa từng gặp cô gái nào như thế này.
Anh ta lại càng thêm hứng thú với cô hơn.
“Chủ xe tên là gì vậy?”
Cảnh sát trả lời lại ngay: “Thời Cảnh An.”
“Cái gì?”
“Thời Cảnh An/
Mặt Tống Minh Hiên đen lại.
Thời Cảnh An?
Không lẽ cô gái này chính là người vợ mới cưới của anh?
Tống Minh Hiên nhìn chằm chằm Tô cấm Mịch, người vẫn còn đang hôn mẽ, lắc đầu tiếc nuối.
‘Thời Cảnh An đâu?”
Vợ mình xảy ra chuyện mà không xuất hiện sao?
Tống Minh Hiên hỏi một câu.
Cảnh sát lắc đầu biếu thị không biết. Bọn họ đã thông báo cho người nhà nhưng không có cách nào liên lạc được với Thời Cảnh An.
Cảnh sát vừa nói xong thì cánh cửa phòng bệnh phía sau bị đấy ra. Thời cảnh Anh VỚI gương mặt tuấn tú lạnh lùng bước vào trong phòng.
Ánh mắt sâu thẳm rơi xuống Tô cẩm Mịch đang nằm hôn mê trên giường.
Tống Minh Hiên kinh ngạc nhìn theo anh.
Nhưng Thời cảnh An cũng không nhìn tới anh ta, đi thẳng tới chỗ giường bệnh, cúi người xuống kiếm tra vết thương trên đầu của Tô Cấm Mịch.
“Bác sĩ đâu rồi?”