• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày tiếp theo.
Sau khi Thịnh Hiền Hoa ở mãi trong nhà gần một tuần, bởi vì đồng ý làm việc cho Tô cấm Mịch nên sáng sớm đã ra khỏi cửa.
“Tôi còn nghĩ ít nhất là phải tới lúc đón năm mới thì mới có thể nhìn thấy cô đấy, không ngờ mới qua vài ngày, nghị lực của cô cũng không tốt mấy nhỉ?” Châu Minh Nguyệt mang theo tươi cười trên mạt, nhưng trong lời nói lại mang theo ý tứ chọc ghẹo.
Thịnh Hiền Hoa cũng không đế ý lắm, cỏ ấy kiêu ngạo hừ một tiếng rồi cầm túi xách và lấy ra một xấp tài liệu, vô cùng phóng khoáng mà đặt chúng lên trên bàn, vẻ mặt đắc ý lảm nhảm đùa giỡn: “Cô thì biết cái gì hả, tối chính là ánh mặt trời, không giống một người chơi bời lêu lống không có việc làm như cô đâu.”
Sau khi nghe xong lời này, Châu Minh Nguyệt không nhịn được mà nở nụ cười: “Cô cứ khoác lác đi.”
Nghe hai người bọn họ vui vẻ đùa giỡn, Tô cấm Mịch ở một bên nghe được cũng vô cùng vui mừng. Nhưng cô rõ ràng nhận thấy được, từ sau khi Trần Dịch Thành về nước, nụ cười biến mất đã lảu của Châu Minh Nguyệt lại quay về.
Sau một lúc hồi hộp, Thịnh Hiền Hoa mang túi tài liệu đến để trước mặt Tô cấm Mịch, đắc ý nâng cằm lên với cô rằng: “Bức
trước mặt Tô Cấm Mịch, đắc ý nâng cằm lên với cô rằng: “Bức ảnh và bức thư cỏ đưa cho tỏi lần trước, tồi đã điều tra giúp cô, thư là giả còn ảnh chụp là thật.”
Tô Cấm Mịch sửng sốt một chút.
Thật ra cô vẫn nghĩ rằng ảnh chụp cũng là giả, kết quả này hoàn toàn ngoài dự liệu của cô.
Chần chờ được một lúc thì cô hơi chột dạ hỏi: “Người trong ảnh chụp này, cô có thế điều tra giúp tôi là ai được không?”
Thịnh Hiền Hoa dùng dĩa cắm quả dâu tây rồi cho vào miệng, sau khi nhai nuõt hai lượt thì giọng điệu ra vẻ mập mờ nói: “Đó là bố của Thời Cảnh An.”
“Cái gì?” Trên mặt Tô cấm Mịch hiện lên vẻ khiếp sợ.
Thịnh Hiền Hoa và Châu Minh Nguyệt không hiểu tại sao cô lại kinh ngạc như thế, cả hai đều quay đầu lại, dùng ánh mắt quan tâm hỏi cô rốt cuộc làm sao vậy.
Lúc đó khi nhờ Thịnh Hiền Hoa điều tra chuyện này, Tô cấm Mịch cũng không nól hai người bên trong ảnh có quan hệ gì với cô cho nên bọn họ còn chưa biết người phụ nữ trong bức ảnh chính là Thượng Hạ Ngưng.
Tô Cấm Mịch cũng hoàn toàn ở trong trạng thái mông lung, người đàn ỏng chụp cùng mới mẹ mình trong bức ảnh này lại là bổ của Cảnh An ư?
Việc này có phải là quá mức trùng hợp rồi không?
“Thịnh Hiền Hoa, có phải là cô điều tra nhầm rồi không?” Tô Cấm Mịch chưa từ bỏ ý định hỏi.
Loại chuyện này quả thực giống như trong tưởng tượng vậy, cô thật sự không thể tin được.
“Đương nhiên sẽ không tra sai được. Cô xem cái túi tài liệu này đi, tôi còn cố ý bỏ vào cái ảnh Thời Cảnh An chụp với bố anh ta vào đó cho cồ xem đấy, cồ xem có giống hay không giống.” Thịnh Hiền Hoa đang uống nước hoa quả thì ngừng lại, nâng ngón tay chỉ về tài liệu trên bàn nói.
Nghe vậy Tồ cấm Mịch nhanh chóng chạy tới lấy túi tài liệu ra, tỉ mỉ xem xét một phen, sau đó quả thật phát hiện người này chính là bố của Thời Cảnh An.
Lúc này bỗng nhiên cỏ nhớ ra lúc trước khi nhìn thấy người đàn ông chụp cùng VỚI mẹ mình thì cô lại có một chút cảm giác giống như đã từng quen biết rồi vậy.
Cái thứ gọi là duyên phận này cũng thật là kỳ diệu, đi một vòng, mẹ mình và bổ Thời Cảnh An quen biết nhau, mà bây giờ cô lại kết hỏn với Thời Cảnh An.
“Cẩm Mịch, người phụ nữ trẽn ảnh kia là ai vậy, sao tôi lại cảm thấy người đó rất giống cô nha.” Thịnh Hiền Hoa đột nhiên kỳ quái nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK