(*TÚ sắc khả xan có nghĩa là đẹp đến nỗi chỉ cần ngắm nhìn cũng đủ no bụng.)
Thời Cảnh An nâng trán.
Đây là từ ngữ dùng đế khen một người đàn ông sao?
Anh khẽ quát Tỏ cấm Mịch một câu: “Lúc ãn cơm không nên
nói chuyện, ăn xong còn có chuyện cần làm, rõ chưa?”
Tô Cấm Mịch gật đầu lia lịa rồi vùi đầu ăn từng ngụm cơm, không dám tiếp tục nhìn người đàn ồng bèn cạnh, sợ bị bắt gặp tại trận. Mãi cho đến khi cô ăn không nổi nữa mới buông bát đũa xuống, xoa xoa cái bụng nhỏ: “Em ăn no rồi.”
Đúng lúc này, thư ký Lý trở về, bước vào nhà cùng anh ta còn có một người đàn ông anh tuấn mặc trang phục bình thường.
Ánh mát lười biếng của người đàn ỏng nhìn bốn phía xung quanh một vòng, sau đó dời ánh mắt lên người Tô cấm Mịch, nhìn cô đầy sâu kín, nhếch khóe môi: “Cô là Tô cấm Mịch à?”
Tô Cấm Mịch sửng sốt một lút, sau đó mới khẽ gật đầu.
Thời Cảnh An ngồi ở một bên bước lẽn trước, ôm vòng eo nhỏ nhắn của Tô cấm Mịch rồi mở miệng nói: “Trần Dịch Thành, cậu dừng được rồi đấy.”
Thấy Thời Cảnh An lên tiếng, lúc này Trần Dịch Thành mới thu về biểu cảm bất cần đời trên mặt, hỏi: “Bệnh nhân mà anh nói đang ở đâu? Tôi tới xem xem.”
Đến bây giờ Tô cấm Mịch mới hiếu ra rằng hóa ra người đàn ỏng tên Trần Dịch Thành này được Thời cảnh An đặc biệt mời về từ nước ngoài đế giúp Tô Thành Tú xem bệnh.
Cô đứng ở một bên nhìn anh ta làm kiểm tra cho Thành Tú, đầu tiẻn là nâng đầu của cậu ấy lên rồi nhẹ nhàng lâc hai cái, sau đó lại mở ra mí mắt đóng chặt của cậu ấy để xem trạng thái, rồi tiếp đó lại sờ nân mười ngón tay mềm nhũn không có
sức lực của cậu ấy… Sau một loạt hành động kiểm tra, anh ta vẫn không nói lời nào, khiến Tô cấm Mịch cảm thấy bồn chồn trong lòng.
Người này… Thật sự đáng tin cậy sao?
Khỏng thế trách cô vì có nghi ngờ như vậy, dù sao thì đội ngũ y tế lúc này đang ở trong phòng cũng là đội ngũ chuyên gia khoa thần kinh nối tiếng nhất cả nước được Thời Cảnh An mời đến.
Thế nhưng đã liên tiếp trị liệu mấy tháng ròng nhưng tình trạng của Thành Tú vẫn như cũ, không có chút cải thiện nào.
Mà một bác sĩtrẻ tuổi trống có vẻ chưa đầy 30 tuối nhưTrân Dịch Thành thì có thế có biện pháp nào?
Nhận ra sự lo lắng của cô, Thời Cảnh An cho cỏ một ánh mát yên tâm.
Thấy thế, Tô cấm Mịch đành phải tạm thời đè lại nghi hoặc xuống đáy lòng.
Sau khi hoàn thành xong đợt kiểm tra, Trần Dịch Thành cầm lấy giấy bút ở bên cạnh, viết mấy hàng chữ như rồng bay phượng múa ở phía trên, sau đó đưa cho bác sĩ đứng bên cạnh: “Mua cho tôi tất cả dược liệu được viết ở trên giấy, mỗi loại hai phần, cảm ơn.”
Trình độ của các bác sĩ có mặt tại đây đều rất cao, chắc hắn bọn họ đều chưa bao giờ phải chịu cảnh “Tủi nhục” như này! Nhất là vị bác sĩ bị anh ta đưa cho tờ danh sách dược liệu kia, sắc mặt lập tức trở nên giống như màu gan heo, rất khó coi. Nhưng ngại việc Thời cảnh An đang ở đây, anh ta chỉ có thế nhẫn nhịn mà cầm lấy tờ danh sách, rồi xoay người ra ngoài.
“Có nắm chắc không?” Thời cảnh An trầm giọng hỏi.
Trần Dịch Thành thở dài một hơi, trong lời nói có phần tiếc nuối: “Nếu như các bác sĩ được mời trước đây có đủ trình độ chuyên môn, cậu bé đã tỉnh dậy từ lâu rồi.”
Ngay khi lời này vừa dứt, các bác sĩ ở đây lập tức liếc mát nhìn nhau, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Chẳng phải lời này đang ám chỉ rằng những bác sĩ như bọn họ không có đủ trình độ chuyên môn sao?!
Tỏ Cấm Mịch vỏ cùng hy vọng Thành Tú có thế tỉnh lại, nhưng trong thâm tâm cô luôn biết rất rõ rằng cho dù đã tìm kiếm sự giúp đỡ từ các bác sĩ nối tiếng suốt bao nhiêu năm nay, cho dù đã thử bất cứ phương pháp nào, Thành Tú vẫn không có chút dấu hiệu sẽ hồi phục nào như cũ.
Giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ chác chắn của Trân Dịch Thành, cô vẫn cảm thấy không tin tưởng lắm.
Thế nhưng ngại Thời Cảnh An đang ở bên cạnh, cô cũng không nhiều lời.
Không mất nhiều thời gian lắm, vị bác sĩ bị coi là chân chạy kia đã mua tất cả dược liệu cần thiết về.
Trần Dịch Thành nhận lấy gói dược liệu lớn ấy, đặt lên trên bàn, rồi sau đó bảo quản gia Trương xách toàn bộ hành lý anh đế ở trên xe đến đây, sau đó đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Buổi tối, quản gia Trương lại một lần nữa bưng về đống đồ ăn được đưa qua đó.