Nói dễ nghe chút là trò chuyện, nói khó nghe chút thì là tán tỉnh!
Lúc trước cô còn đang vắt hết óc tìm cách, làm sao đế dạy dỗ Tô Tú Anh một cách khéo léo, kết quả bây glờ cơ hội lại tới tay mà chẳng mấy thời gian tìm!
Lúc Trần Dịch Thành xoay người lại, chợt thấy Tô cầm Mịch đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, nụ cười trên mặt có hơi kỳ lạ.
Anh ta thác mác: “Cỏ ở đây nhìn gì vậy?”
Tô Cấm Mịch thấy anh ta đi tới nên vội vàng cất điện thoại vào trong túi quần, sau khi dặn dò Trân Dịch Thành mấy câu thì lập tức đi ra ngoài cửa.
Dựa theo định vị mà Tống Minh Hiên gửi tới, Tô cấm Mịch nhanh chóng tìm ra nhà hàng Tây ấy.
Vừa rồi lúc Tô cấm Mịch xin anh ta địa chỉ nhà hàng Tây, Tống Minh Hiên còn cảm thấy lạ. Cũng không ngờ được, bây giờ cô đến thật.
Vì vậy anh ta cười hỏi: “Tôi đang nghĩ cô nói thật hay nói giỡn đây này, nhưng cũng thật đúng lúc, vừa mới ký hợp đồng xong, lúc nãy nhà hùn vốn mới rời đi, tôi ăn với cô thèm một bữa nhé.”
Tô Cầm Mịch gật đầu ngồi xuống, vừa cười vừa nói: “Đương nhiên là tới rồi, ngày nào tỏi cũng ngồi lì ở trong nhà, sắp mốc meo luôn rồi, dù làm gì thì cũng phải sống hết mình mà.”
Sau đó, cô làm bộ như thờ ơ nhìn xung quanh một vòng, nhanh chóng nhìn thấy Tô Tú Anh đang ngồi ở hướng Tây Bắc của nhà hàng Tây, ở giữa cách đến mấy bàn ăn, có lẽ cô ta sẽ
không chú ý tới bên này đâu.
Trong lúc cả hai đang nói chuyện, Tô cấm Mịch đế ý thấy Tô Tú Anh và tên đàn ông kia đứng lên, người đàn ông mập mờ ôm eo của cô, còn Tô Tú Anh thì lập tức thân mật khoác cánh tay người đàn ông, hai người cười nói đi về phía nhà vệ sinh.
Thấy thế, Tô cấm Mịch cũng vội vàng tìm lý do đi theo.
Đi qua một vòng cũng không phát hiện bóng dáng của Tô Tú Anh và người đàn ông đâu cả, cô còn cho rằng bản thân tìm sai chỗ rồi.
Tô Cấm Mịch lững thững đi về phía nhà vệ sinh ở bên cạnh.
Ai ngờ, vừa đi vào nhà vệ sinh liền nghe thấy những tiếng động kỳ lạ, nghiêng tai lắng nghe, bấy giờ mới phát hiện một phòng trong đó vang lên tiếng thở dốc rất khả nghi.
Tuy rằng nhà vệ sinh trong nhà hàng Tây được trang trí sang trọng, nhưng lại trình diễn tiết mục kích tình như thế ở đây thì thật sự có chút buồn nôn.
Nhưng Tô cấm Mịch hoàn toàn không muốn đi rình coi cảnh tượng người ta mây mưa với nhau, sau khi vội vàng rửa tay, quay người lại muốn đi ra.
Lúc này, trong phòng kế đột nhiên có giọng của Tô Tú Anh vang lên, hán là vì phát hiện ra có người vào nhà vệ sinh nên Tô Tú Anh đang cố hết sức bảo người đàn ông kia không được phát ra tiếng động.
Theo tiếng nhìn lại, trong lòng Tô cấm Mịch bỗng nhiên xuất hiện một kế hoạch, trong mắt hiện lên vẻ tinh nghịch.
Sau đó, cô nhẹ nhàng đi qua, giữ cho cửa khóa lại.
Tô Tú Anh, cô cũng đừng trách tôi, chiêu này là tôi học theo cô đó!
Tô Cấm Mịch mang tâm trạng tốt đẹp về chỗ ngồi, phát hiện phục vụ đã bưng những món rau bọn họ chọn lên rồi.
Kết quả vừa ăn vài miếng, chỉ thấy một người đi từ hướng phòng vệ sinh ra tới bẽn cạnh bàn nữ, xì xào bàn tán với các cô bạn của họ, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc, như là nhìn thấy chuyện gì rất thú vị ấy.
“Nhất định là các cậu không đoán được vừa nãy tớ nhìn thấy cái gì trong nhà vệ sinh đâu! Rất là ghê tởm!”
“Trong nhà vệ sinh thì nhìn thấy cái gì? Cậu đừng ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn của tớ chứ.”
“Ui trời, không phải như thế đâu! Trong phòng vệ sinh có một nam một nữ bị người ta nhốt trong phòng, bây giờ đang gọi người mở cửa cho đó!”
“Ô! Không thế nào? Bẽn cạnh là khách sạn đó, thèm muốn đến mức này sao?”
Lòng Tỏ cấm Mịch biết rõ, vẻ mặt khó đoán, tiếp tục ăn uống môt cách thanh lích.
Tống Minh Hiên cũng nghe được, giờ phút này thấy sắc mặt lạnh nhạt của Tỏ cấm Mịch, ánh mắt của anh ta đột nhiên trở nên thâm sâu.
Đúng lúc này, lại thấy vài nhân viên vội vã chạy về phía vệ sinh.
Tống Minh Hiên cũng chú ý tới điều bất thường ở bên kia, kỳ lạ nói thầm một cảu: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Cấm Mịch vô tội lắc đầu: “Không biết.’