“Chỉ ba ngày thòi, anh sẽ về sớm mà.” Thời Cảnh An hơi nhếch miệng.
Lần đầu tiên Tô cấm Mịch cảm thấy ba ngày dài đằng đẵng như thế.
Kết thúc cuộc trò chuyện, cô mới nhận ra, bản thân đã si mê Thời Cảnh An không có thuốc chữa rồi.
Tô Cấm Mịch ôm di động vào ngực, ngấng đầu lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ.
Trong phòng khách nhà họ Tô, Tô Quốc vr ngồi nghiêng trên ghế sa lon, ngón giữa châm một điếu xi gà, khói thuốc dày đặc, lại không che giấu được sắc mặt nghiêm trọng của ông ta.
Du Vân Linh nằm bên cạnh hắn, bàn tay nắm hờ, như có như không rơi xuống bắp đùi ông ta.
“Bố, bố cũng nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Tỏ cấm Mịch rồi đó, bố thật sự tin cô ta sẽ giúp nhà họ Tô chúng ta sao?”
Tô Tú Anh đứng ở trước mặt Tô Quốc Vĩ.
Vì tâm trạng kích động nên lông mày cỏ ta nhíu chặt, đáy mât lộ ra vẻ không cam lòng.
“Tú Anh nói không sai, cái con hèn hạ Tô cấm Mịch kia, không thế đế cô ta tiếp tục kiêu ngạo như thế được.” Du Vân Linh liếc xéo Tô Quốc Vĩ: “ông à, nếu cứ tiếp tục như thế, tôi thấy là sớm muộn gì nhà họ Tô cũng sẽ bị cô ta phá sập.”
“Không đến mức đó.” Tô Quốc vr nhíu mày, liếc xéo Du Vân Linh: “Dù sao thì con bé cũng mang họ Tỏ.”
“Ồ, ông xem dáng vẻ đó của nó kìa, tôi thấy là từ trước đến giờ nó chưa từng coi đây là nhà của nó. Trước đây tôi nhìn ra trẽn lưng con nhóc đó có cái xương phản nghịch, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành con thiêu thân!”
Du Vân Linh càng nói càng giận, sác mặt tối đen: “Lần trước nó còn muốn Tú Anh quỳ xuống nữa! Theo tôi thấy, lần trước Thời Cảnh An dùng phương tiện truyền thông đối phó với nhà họ Tô chúng ta, chỉ sợ là do con nhóc đó ở sau lưng xúi giục!”
Chân mày Tỏ Quốc Vĩ cành nhíu chặt hơn.
Một mặt ông ta rất muốn mượn Tô cấm Mịch đế ôm đùi Thời Cảnh An, nhưng mặt khác, ỏng ta cũng hơi kiêng kị Tô cấm Mịch.
Dù sao thì năm đó lúc mẹ Tô cấm Mịch chết, ông ta khoanh tay đứng nhìn, Tô cấm Mịch vẩn luôn oán hận ông ta.
Tô Quốc Vĩ ném thẳng nửa điếu xì gà còn lại vào trong cái gạt tàn trên bàn, hừ lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ nó đã không còn là con gái nhà họ Tô nữa, mà là con dâu nhà họ Thời rồi, là nhà họ Thời đó! Tôi còn cách nào đâu? Nhà họ Tô có thể đối phó nhà họ Thời à? Chuyện lấy trứng chọi đá như thế, Tô Quốc Vĩ tôl sẽ không đi làm.”
“Bố, con không muốn đối đầu với nhà họ Thời.” Tỏ Tú Anh cắn môi, nói: “Chỉ cần chúng ta nắm được nhược điểm của Tô cấm Mịch, khiến cỏ ta không dám chống lại chúng ta là được rồi!
Vê phần Thời cảnh An, con rất tự tin sẽ biến anh ấy trở thành người đàn ông của Tô Tú Anh con!”
Cỏ ta vần không hết hi vọng vào chuyện này!
Du Vân Linh há to miệng nói: “Tú Anh, con còn muốn theo đuối Thời Cảnh An à, mẹ thấy hay là thôi đi, cậu ta thật là đáng sợ, cậu ta…”
Tô Quốc Vĩ đưa tay, cắt ngang lời Du Vân Linh, nhìn Tô Tú Anh, hỏi: “Tú Anh, con nói phải nắm được nhược điếm của Tô cấm Mịch, nhưng nhược điếm đó, phải tìm ở đâu?”
“Chắng phải đã có sẵn nhược điếm rồi sao?” Khoé miệng Tô Tú Anh nhếch lên: “Tô Thành Tú, bây giờ là người thân duy nhất của Tô cấm Mịch, chỉ cần chúng ta có thế nắm cậu ấy trong tay thì còn phải sợ Tô cẩm Mịch không ngoan ngoãn nghe lời nữa sao? Giống như lúc trước.”
Tô Quốc vr lắc đầu: “Bây giờ Tô Thành Tú đang ở nhà họ Thời.”
“Vậy thì cướp về! Bố, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta . Dù là phải mạo hiếm một chút thì cũng phải làm. Thay vì ngồi chờ
chết, chờ nhà họ Tô bị Tô cấm Mịch phá hủy, chi bằng thử một chút!”
Tô Quốc Vĩ do dự.