• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô khóc đến mệt lả, vô lực dựa vào trong lòng anh, bỗng dưng nảy ra cảm giác chán chường vô cùng mãnh liệt.
“Anh xin lỗi.” Tiếng Thời Cảnh An khàn khàn vang lẽn từ trên đỉnh đầu.
Tô Cảnh Mịch sững người: “Sao cơ?”
Cánh tay dài của anh ôm chặt lấy cô, hôn lên tóc trên đầu cô, trong giọng nói trầm thấp ngập tràn ý tự trách: “Anh tự dưng thấy hận chính mình, lúc ấy tại sao không thế xuất hiện sớm hơn, nếu vậy thì em sẽ không phải một thân một mình như thế”
Tô Cấm Mịch trong lòng chấn động, uất ức khó khăn lắm mới nén lại được, bởi mấy câu nói ấy của Thời cảnh An, trong nháy mắt như thuỷ triều tràn bờ đè.
Thời Cảnh Ân thấy ướt ướt trên mu bàn tay, cúi đầu thấy cô ngấn người ra, đỏi mắt mở lớn, nước mẳt như hạt đậu ngập tràn chảy ra từ vành mắt đỏ hoe, lăn trên mặt tí tách rơi xuống.
Lúc này anh mới nhận ra là vấn đề của mình, nâng tay lau đi nước mắt như đang chảy ra không ngừng trên mặt cô.
Nhưng cô vẫn chìm trong suy tư khóc thảm.
Thời Cảnh Ân bất đắc dĩ, một tay giữ lấy gáy cô, cúi người chặn lại môi cô, nuốt tiếng khóc rưng rưng của cô vào bụng, dùng mổi lưỡi trấn an cô.
“ưm…’
Bị anh hôn thế này, Tô cấm Mịch liền cảm thấy ý thức của mình như chìm vào hư vô.
Tới khi Thời Cảnh An buông cô ra, hai bèn đều thở dốc.
Anh ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt cô.
Im lặng rất lâu, Thời Cảnh An dùng giọng nói trầm ấm, cũng kế cho cô nghe về quá khứ không muốn ai biết của mình.
Cho tới nay, Tô cấm Mịch tưởng rằng tuổi thơ của mình đã đủ đau khố lắm rồi, khi biết được tất cả những gì Thời Cảnh An từng phải trải qua, cô sợ hãi tới mức cả buối vẫn không nói nên lời.
Kiếp trước, cô bị Tô Quốc vr và Du Vân Linh ép gả cho Thời Cảnh An thay Tô Tú Anh, khi ấy cỏ không hề biết gì về Thời Cảnh An, đến cuối cùng lại bất cấn bị Du Vân Linh và Tô Tú Anh hại chết.
Sau đấy cô mang theo ký ức của kiếp trước sống lại, mặc dù gả cho Thời Cảnh An là có mục đích, nhưng trước đấy, cỏ đã cấn thận lên mạng đặc biệt điều tra quá khứ của anh.
Nhưng thông tin trẽn mạng rất ít ỏi, chẳng được bao nhiêu, chỉ biết anh là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thời Thị, tin tức có ích thì không tra ra được.
Sau khi nghe câu chuyện của anh, cô mới giật mình hiểu ra.
Hơn hai mươi năm trước, thực lực của tập đoàn Thời Thị đã vô cùng mạnh rồi, cái gọi là “cây to đón gió”, vì thế còn bị rất nhiều người có ý đồ đế mắt đến.
Thời Cảnh An từ nhỏ đã được bố mẹ bồi dưỡng, bố mẹ anh tưởng rằng có thế chống đỡ tới sau khi anh trưởng thành.
Cuối cùng không ngờ khi Thời cảnh An mười hai tuổi lại xảy ra chuyện, bố mẹ anh bị đối thủ thương nghiệp giết hại tàn nhẵn.
Trong lúc tập đoàn rối loạn không yên, anh không chút do dự tiếp nhận công ty của gia đình. Sau đó vài năm này, dựa vào thực lực bản thân giúp công ty ngày một vững mạnh. Cho dù sau đấy đã báo thù được, nhưng bóng ma năm ấy vần luôn tồn tại trong lòng anh.
Đây là lần đầu tiên Thời Cảnh An thố lộ tiếng lòng, Tô cấm Mịch nghe mà vành mắt lại đỏ hoe, xoay người ôm chặt anh lại, vừa cảm thán vừa xót xa nói: “Anh giỏi quá!”
Phần lớn trẻ em mười hai tuổi, đều còn đang vui vẻ khoẻ mạnh trong vòng tay của bố mẹ, nhưng anh lại phải đối diện với sự sống cái chết từ sớm, phải gánh vác trách nhiệm mà tuôì này đáng ra không phải nhận.
Chuyện này đối với Thời cảnh An mà nói, cũng đã là quá khứ rồi. Vốn cho rằng nhắc lại sẽ không thấy buồn, nhưng không biết vì sao, nghe cô an ủi như thế, trong lòng bỗng dưng thấy hơi chua xót.
Anh thuận tay ốm cô, vùi mặt vào sau gáy, ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô, cảm giác trong lòng rốt cuộc cũng thoải mái hơn nhiều.
Đúng lúc này, Tồ cấm Mịch bất chợt đấy vai anh cách ra một đoạn, hai tay áp lên mặt anh, dịu dàng nói: “Đứa con này, chúng ta sinh nó ra nhé? Chỉ cần hai ta cố gáng, sẽ có thế làm một cặp bố mẹ tiêu chuẩn.”
Thời Cảnh An nhìn khuôn mát nhỏ nhắn điềm xinh của cô, trên khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng hiện ra nét ấm áp: “Được!”
Có thế là vì nhớ lại những chuyện cũ năm đó, vào buối tối Tô Cấm Mịch bỗng nằm mơ thấy ác mộng.
Trong cơn ác mộng, cô lại nhớ tới khi mẹ mang bầu Thành Tú, Tô Quốc Vĩ cả ngày không về nhà. Một ngày kia, ông ta tự dưng dẫn Du Vân Linh sâp sinh trở về, không chỉ đuối mẹ cô đang bụng mang dạ chửa từ phòng chính ra, thậm chí còn công khai thu xếp đưa Du Vân Linh vào nhà.
Vì có được sự yêu chiều của Tô Quốc vr, sau khỉ Du Vân Linh vào nhà họ Tô, đối xử với hai mẹ con cô vô cùng hà khác. Sau đó toàn bộ cảnh trong mơ, chuyến sang việc bị tai nạn xe.
Tô Cấm Mịch thấy toàn thân mẹ máu chảy đầm đìa nằm trên đất, khó khăn vươn tay muốn nắm lấy gì đó, nhưng cho dù cô có với tay như thế nào, cũng không chạm được tới tay mẹ. Cô nóng nảy tới mức gào khóc ầm lên, lặp đi lặp lại gọi mẹ ơi…
Ngay khi cô gần như đã hết hy vọng, bổng dưng rơi vào lồng ngực ấm áp, giọng nói quen thuộc vang lẽn ở sát bèn: “Cấm Mịch, mơ thấy ác mộng à?”
Cơ thế run rấy dữ dội, Tô cấm Mịch bỗng mở to mắt, sau vài giây đờ đẫn nhìn Thời Cảnh An, nước mắt liền chảy ra càng nhiều thém.
Biết cô đang nhớ tới người mẹ mất sớm, Thời Cảnh Ân đau lòng ôm cô vào ngực, nâng tay vổ lưng cô an ủi: “Đừng sợ, anh ở đây này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK