“Rốt cuộc năm đó mẹ chết như thế nào, chắc hẳn ông đã quên rồi, thế nhưng cho tới bây giờ tôi vẫn chưa quên đâu! Không có nhà họ Tô, tôi sẽ sống tốt hơn bây giờ nhiều!”
Sắc mặt của Tô Quốc Vĩ lập tức thay đổi.
Nhớ tới nguyên nhân cái chết của người vợ trước, bên trong ánh mắt của ông ta toát lên vẻ lo sợ, không dám đối mặt với Tô Cẩm Mịch nữa.
“Tôi sẽ điều tra rõ ràng cái chết của mẹ tôi.” Tô Cẩm Mịch nhàn nhạt bồi thêm một câu: “Chắc chắn sẽ có người phải trả giá đắt vì cái chết của mẹ tôi.”
…
Bữa tiệc từ thiện kết thúc rất muộn.
Trên xe, Tô Cẩm Mịch dựa lên người Thời Cảnh An.
Trong bữa tiệc cô có uống chút rượu nên lúc này ánh mắt hiện lờ mờ men say.
“Năm mươi triệu đó, tận năm mươi triệu…” Trong cơn say, cô nhẹ nhàng nỉ non.
“Cái gì?” Thời Cảnh An cúi đầu nhìn cô.
“Đến lúc nào tôi mới trả được hết chứ!” Tô Cẩm Mịch nghiêng đầu, tựa trán lên bả vai anh, ngữ điệu lúc nói chuyện lộ ra sự hồn nhiên.
“Năm mươi triệu chỉ để mang về danh tiếng cho tôi, thực sự quá lãng phí rồi.”
“Vui vẻ thì đúng là vui vẻ thật… Nhưng nhà họ Tô chỉ quyên có năm triệu mà thôi, chúng ta quyên góp mười triệu cũng đủ để đè chết ông ta, cần gì phải quyên ra hẳn năm mươi triệu…”
Thời Cảnh An cười khẽ, vươn một tay nâng cằm của cô lên.
Tô Cẩm Mịch có hơi mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh: “Sao… Sao vậy?”
“Bồi thường bằng thịt đi.” Thời Cảnh An kề sát bên tai Tô Cẩm Mịch. Sau khi hô hấp phun lên tai làm cô giật mình một cái, cô lập tức tỉnh rượu hơn nhiều.
Trái tim của Tô Cẩm Mịch không nghe theo khống chế mà trở nên loạn nhịp, sắc mặt đỏ bừng, không nói nên lời.
Một hồi lâu sau mới phản ứng lại, nhẹ giọng cầu xin: “Tôi… Tôi nấu cơm cho anh nhé, một bữa cơm cứ tính theo giá thị trường, năm mươi… Không đúng, năm trăm đồng là được, như vậy tôi chỉ cần làm cho anh… Làm…”
Năm mươi triệu trừ năm trăm đồng…
Trời ạ, nếu vậy thì cho dù cô làm cơm cho anh cả một đời cũng không góp đủ năm mươi triệu.
Cô còn chưa tính toán rõ ràng, đôi môi của Thời Cảnh An đã tới gần, hôn cô mà không nói lời nào.
Đầu óc cô chết máy, cuối cùng vẫn chưa tính ra phải làm cơm cho Thời Cảnh An bao nhiêu bữa mới có thể trả hết năm mươi triệu tiền nợ này.
Thời Cảnh An khẽ di chuyển cánh môi, tựa như đang thưởng thức hương vị trên đôi môi của cô, mặc dù không nỡ nhưng trên xe còn có trợ lý cùng với người lái xe, anh nhanh chóng buông Tô Cẩm Mịch ra, ôm người vào lòng.
Che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô.
Tô Cẩm Mịch hít một hơi thật sâu, xoa dịu trái tim gần như đang điên cuồng đập của mình.
“Một nụ hôn, một nghìn đồng!”
Cô suy nghĩ một lúc, kiêu ngạo đưa ra một cái giá.
Bằng cách này, chỉ cần năm mươi nghìn cái hôn, cô sẽ có thể trả hết nợ.
Thời Cảnh An nhíu mày, cười mắng một câu: “Tham tiền.”
Tô Cẩm Mịch mỉm cười, cọ xát trong lồng ngực của Thời Cảnh An như một con mèo nhỏ, tìm tư thế dễ chịu, khẽ nheo mắt lại: “Không sao, anh là người giàu nhất.”
Nói xong, lại tựa đầu lên trên bả vai anh, chẳng qua là khuôn mặt ngay lập tức đỏ hơn vừa nãy nhiều.
“Chỉ là năm mươi triệu mà thôi, em không cần để ở trong lòng.”
Tô Cẩm Mịch nghe anh nói như thế, ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Thời Cảnh An đang nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe, những đường nét trên khuôn mặt đẹp như thể được điêu khắc gần như không thể tìm ra lỗi để bắt bẻ.
Nhìn chăm chú, Tô Cẩm Mịch cứ như vậy bị anh mê hoặc, hoàn toàn không thể ngăn chặn sự xúc động, nghiêng thân, nhẹ nhàng áp cánh môi lên trên khuôn mặt anh.
Khi đảo mắt qua, trong mắt Thời Cảnh An chợt lóe lên vẻ sửng sốt.
Tô Cẩm Mịch đỏ mặt, nhỏ giọng kiên trì: “Không được, nên trả thì vẫn phải trả, nụ hôn vừa rồi lại thêm một nghìn đồng nữa, tôi sẽ chăm chỉ ghi chép lại.”
Thời Cảnh An nhìn chăm chú vào ánh sáng tươi đẹp dưới đáy mắt Tô Cẩm Mịch.
Trái tim giống bị một thứ gì đó bóp chặt.
“Ngoài nụ hôn, còn có những phương thức khác.” Thời Cảnh An ngắm nhìn cô, nói đầy ẩn ý.
Tô Cẩm Mịch hiểu hàm ý ẩn chứa trong lời nói của anh, nhịp tim gần như ngừng đập, cứng cổ nói: “Không còn đâu!”
Cô lập tức ra vẻ bình tĩnh quệt quệt khóe môi, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe, giả vờ không để ý đến anh nữa.
…
Ngày hôm sau.
Tô Cẩm Mịch vừa mới tỉnh đã nghe thấy tiếng quản gia gõ cửa.
Cô xoa xoa mái tóc rối bù, liếc nhìn đồng hồ treo tường, ngạc nhiên đến mức không ngậm miệng được.
Không ngờ cô lại ngủ một giấc đến tận mười giờ!
Kiếp trước nếu sáu giờ không rời giường, nhất định sẽ bị Du Vân Linh mắng.
Kết quả là sau này cô tự hình thành đồng hồ sinh học, bắt buộc phải tỉnh trước sáu giờ sáng.
Có lẽ là bởi vì Thời Cảnh An mang đến cho cô cảm giác an toàn, khiến cô quên đi đồng hồ sinh học của mình.
“Mợ chủ, có khách đến, cậu chủ gọi mợ xuống dưới.”
“Khách nào?” Tô Cẩm Mịch ngơ ngác ngồi ở trên giường, hai mắt mơ màng ngái ngủ.
“Khách đến từ nhà họ Tô.” Quản gia đứng ngoài cửa nói.
Người nhà họ Tô! Bọn họ lại tới làm gì nữa!