Sau khi im lặng một lúc, Tỏ cẩm Mịch Ồm lấy cánh tay dài nhỏ gầy của Tô Thành Tú, cảm khái nói: “Thành Tú, có đôi khi chị phát hiện mình không biết gì thì có lẽ sẽ sống nhẹ nhàng hơn nhiều.”
Tô Thành Tú ngủ say rất lâu, từ lúc thức tỉnh tới giờ thì thời gian cũng khỏng dài, suy nghĩ vần còn rối loạn, cậu ấy không hiếu được những lời lúc này của Tô cẩm Mịch là có ý gì, chỉ có thế nhìn cỏ bằng đôi mắt vô tội.
Ánh mặt trời chiếu xuống, làn da trẳng nõn của thiếu niên gần như trong suốt, một đôi mắt đen trắng rõ ràng tràn đầy sự nghi hoặc, làn mi đen dày cong vút chớp chớp chớp khó hiếu.
Trong nháy mắt, Tô cấm Mịch bị hành động của cậu ấy làm cho buõn cười, cô đưa tay sờ hai má cậu ấy: “Chị không sao, không cần lo lắng đâu.”
Cậu ấy nghe hiểu những lời này của cỏ, sau đó cười cười thể hiện sự an tâm với cô.
Tô Cấm Mịch nhìn thấy sự tươi cười ngây thơ tinh khiết của cậu ấy, nhất thời trong lòng ngốn ngang trăm bề.
Tuy rằng cô vần luôn hy vọng Thành Tú có thể hồi phục lại, nhưng có lúc cô lại cảm thấy trạng thái hiện tại của cậu ấy có
vẻ cũng không tệ, ít nhất cuộc sống mỗi ngày đều là sự yên lặng vui vẻ, không cần phải đối mặt với nhiều sự lục đục như vậy. Chỉ cần cô còn sống thì nhất định cô sẽ đế cậu ấy ở bên cạnh và chăm sóc thật tốt.
Có thể có lúc cô vẫn không nhịn được mà đoán rằng, sau này khi Thành Tú hồi phục hoàn toàn, biết được người bố mình từng yẽu thích như vậy lại là một tên khốn chỉ biết lợi ích bản thân thì chắc sẽ đau lòng lắm đúng không?
Nhà họ Tô.
Sau khi Tô Quốc Vf về đến nhà xong, ông ta tức giận đập vỡ cái bình hoa đặt ở cửa ngay tại chồ, tức giận không thế nhịn được mà mắng: “Súc sinh! Mấy năm nay xem như nuôi không công nó rồi.”
Đây là một cái bình hoa mua được ở hội đấu giá năm ngoái với giá cao, Du Vân Linh nhìn thấy thì vô cùng đau lòng, xoay người mắng Tỏ Quốc Vĩ: “Nếu anh có năng lực thì đi mắng con nhỏ kia đi chứ? ở nhà đập đồ đạc này kia thì làm được cái gì hả?”
Giờ phút này Tồ Quốc Vĩ cực kỳ phẫn nộ, cơn tức giận hừng hực thiêu đốt nhảy thẳng lên ót, gần như là gặp ai cũng mắng
Hai mắt ông ta đỏ ngầu chỉ vào Du Vân Linh rồi lớn tiếng mắng: “Bây giờ tỏi thấy phiền thật sự, nếu cô không quen thì đi tìm chỗ mát mẻ nào đó mà ngồi đi, đừng có ở đây đố thêm dầu vào lửa với tôi, lỡ đốt tới cỏ rồi thì tôi không có chịu trách nhiệm đảu.”
Có thể là đã quen VỚI thái độ có cầu tất ứng và khúm núm của Tỏ Quốc Vĩ đối với mình, thế nên sự tức giận ở nhà Tô cấm Mịch của Du Vân Linh đã bùng nổ chỉ vì câu nói này: “Bây giờ anh đang có thái độ gì đấy, hoàn cảnh tạo thành ngày hôm nay là lỗi của tôi sao? Tô Quốc Vĩ, hôm nay tôi nói ngay ở đây luôn, chẳng qua anh cũng không còn yêu tôi nữa, đã thế thì chúng ta ly hỏn đi.”
Tô Tú Anh cũng vô cùng tức giận, nhìn thấy hai người bọn họn cãi nhau thì cảm thấy rất phiền, trong đầu óc tiếng ong ong kêu lên, lỗ mãng hét một câu: “Các người ly hỏn thì ly đi, không liên quan gì con.” Nối giận đùng đùng rồi chạy lên lầu.
Vừa rồi Tô Quốc Anh cũng chỉ là tức giận nên nói chuyện không suy nghĩ như vậy. Giờ này bị câu nói “ly hỏn” đánh mạnh cho một phát, ý thức rỗi loạn đã tỉnh táo hơn nửa trong nháy mát.
Bây giờ nhà họ Tô đã thiếu nợ một đống lớn rồi, nếu ở lúc bảu giờ ly hôn thì Du Vân Linh có thế thật sự rời đi, nhưng mà ông ta không giống vậy. Nghĩ đến cảnh sau này còn phải một mình đeo theo món nợ nặng nề như vậy, tuổi già ngày càng đau khổ hơn.
Ông ta cố gắng nhịn xuống tức giận, sau đó xoay người kéo tay Du Vân Linh, cười làm lành nói: “Vợ à, vừa rồi anh cũng là bị con nhóc bất hiếu Tô Cấm Mịch kia làm cho tức giận quá mức nên mới nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy, em đừng đế ở trong lòng nhé.”
Đồng giường cộng chấm nhiều năm như vậy, sao Du Vân Linh
có thế không nhìn thấy gương mặt dổi trá được che giấu thật cấn thận này sao?
Bà ta trợn mắt liếc ông ta một cái, sau đó còn ghét bỏ gạt tay ra, gương mặt lạnh lùng ngồi trên sô pha: “Bây giờ có nói vậy cũng vô dụng thôi, vẫn nên nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết món nợ nần kia đi.”
Vừa nghe lời này thì Tô Quốc Vĩ có hơi nối giận, cũng ngồi xuống trên sô pha: “Em nghĩ rằng anh không chịu suy nghĩ biện pháp sao? Có thế mượn thì anh đều đã mượn rồi, có thể cầu xin thì anh đã cầu xin thật tha thiết, nhưng con nhỏ bất hiếu Tô Cấm Mịch kia lại khồng chịu giúp đỡ, luôn miệng nói muốn báo thù, anh còn có thế làm sao bây giờ?”
Nói đến hai chữ báo thù này, Du Vân Linh bỗng nhiên nghĩ ra một kế, trong mắt hiện ra một tia lạnh lùng: “Thật ra bây giờ em có một cách, chỉ là không biết anh có chịu đi làm hay không.”
Đối với Tỏ Quốc Vĩ mà nói, chỉ cần phải mạng sống của ông ta, có khả năng giúp ông ta giải quyết hết nợ nằn này thì cho dù có kêu quỳ xuống với người ta ông ta cũng đồng ý.
Vì thế ông ta vội gật đầu liên tục: “Em nói đi, cách gì?”