Tô Cẩm Mịch ở bên cạnh em trai một lát rồi mới tính thời gian, chuẩn bị trở về nhà.
Mới vừa vào cửa đã thấy Thời Cảnh An đang ngồi trên sô pha, ngón tay thon dài lật mở công văn trong tay, vẻ mặt lạnh băng.
Tô Cẩm Mịch hơi khựng lại, muốn chào hỏi nhưng lại sợ quấy rầy đến anh nên định đi vòng qua anh để lên lầu.
Nào ngờ Thời Cảnh An lại đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chuẩn xác nhìn thẳng lên mặt cô, nghiêm giọng hỏi: “Em trai có khỏe không?”
Tô Cẩm Mịch nở nụ cười thật tươi theo bản năng, gật đầu với anh: “Rất khỏe.”
Cũng nhờ có anh mà em trai mới có thể nằm viện điều trị thuận lợi.
“Cảm ơn!”
Tô Cẩm Mịch lại nói thêm một câu.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Hiếm khi thấy Thời Cảnh An nhếch miệng cười, sau đó lại hững hờ đáp lại cô một câu, rồi tiếp tục cúi đầu xem công văn trong tay.
Tô Cẩm Mịch nghĩ ngợi, chậm rãi đi về phía sô pha, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh, chỉ yên lặng ngồi như vậy mà không nói lời nào.
Thời Cảnh An không xem công văn nữa, nhướng mày nhìn qua, “Có việc?”
Tô Cẩm Mịch lập tức lắc đầu, “Không có việc gì, tôi chỉ muốn nói…”
“Em muốn nói gì?”
Khuôn mặt Tô Cẩm Mịch hơi nóng lên, cô chỉ muốn cảm ơn anh mà thôi.
Nhưng lại không biết nên làm sao cho phải.
Anh không thiếu gì cả.
Không bằng…
“Chồng à, tối nay anh muốn ăn gì, em làm cho anh.”
Cô cũng chỉ có thể để kỹ năng nấu nướng của mình ra tay thôi.
Thời Cảnh An khẽ cười: “Tôi rất kén ăn.”
“Anh thích ăn món gì, em sẽ nấu món đó.” Tô Cẩm Mịch kiên quyết nói.
Lòng Thời Cảnh An khẽ xao động, thấy dáng vẻ vừa kiên trì vừa cố chấp của cô, suýt chút nữa đã cười ra tiếng, anh dời tầm mắt, ngón tay gõ gõ trên tay vịn sô pha, sau đó nghiêm túc nói: “Tôm nõn nấu bắp, cà chua xào trứng?”
Khẩu vị của anh luôn thanh đạm.
“Được.”
Tô Cẩm Mịch nhanh nhẹn đứng dậy, đi về phía phòng bếp.
Hai mươi phút sau.
Thời Cảnh An nhìn đồ ăn được bày biện trên bàn, còn có thêm cả một bát canh cá, trăng trắng trong trong, nhìn là thấy ngon rồi. Thời Cảnh An ngồi trong phòng khách nhìn Tô Cẩm Mịch bận lên bận xuống, ra ra vào vào, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, đáy lòng càng thêm mềm mại.
Anh bỏ công văn trong tay xuống, đi đến bên bàn ăn.
Tô Cẩm Mịch cười tủm tỉm đưa đũa cho anh.
Thời Cảnh An thử món tôm nõn nấu bắp, hương vị vừa miệng, tôm tươi trơn mềm, hòa với vị thơm ngọt nhẹ nhàng của bắp, ăn rất ngon.
“Cũng không tệ!”
Chỉ ba chữ đơn giản cũng đủ khiến Tô Cẩm Mịch thấy thỏa mãn.
Hai người yên lặng ăn cơm.
Động tác khi ăn cơm của Thời Cảnh An rất nho nhã, không nhanh không chậm, đẹp biết mấy!
Quả nhiên, người đẹp thì làm gì cũng đẹp!
Ăn cơm xong, Tô Cẩm Mịch lại dọn dẹp bát đũa.
Thời Cảnh An lấy khăn tay ra lau miệng một cách ưu nhã, sau đó lại thanh tao đặt nó lên bàn, nói với Tô Cẩm Mịch rằng: “Tô Cẩm Mịch, một bữa cơm không thể lấy lòng được tôi.”
“Vậy anh muốn thế nào?” Tô Cẩm Mịch thất vọng rũ vai.
Thời Cảnh An đột nhiên ôm lấy eo cô, kéo cô ngã vào lòng mình.
Tô Cẩm Mịch kinh ngạc, lúc phát hiện ra thì mình đã ngồi trên đùi của người nào đó rồi.
Cô phiền não nói: “Anh…!”
Thời Cảnh An híp mắt: “So với nấu ăn thì tôi lại thích em chủ động hơn.”
Anh mân mê ngón tay mềm mại của cô, cúi người gần sát bên tai cô, hơi thở thoảng qua vành tai Tô Cẩm Mịch, tê tê dại dại, khiến lỗ tai cô nhanh chóng đỏ ửng.
Tô Cẩm Mịch hốt hoảng, mặt cũng đỏ hồng, nóng đến mức khó có thể nhìn thẳng.
“Chồng à, em nghe nói vận động sau khi ăn cơm là không tốt cho hệ tiêu hóa đâu, không bằng, anh đi bộ cho tiêu cơm trước…” Tô Cẩm Mịch còn muốn tranh thủ một phen, ai ngờ, lời còn chưa nói xong, cái tay không an phận của Thời Cảnh An đã chui vào vạt áo cô.
“Chồng à, em, em thấy hơi khát. Em muốn uống nước lạnh…”
“Nước lạnh hại thân, không cho uống.”
“Xin anh đó, chỉ uống một chút thôi, chồng ơi…”
Cô chỉ mới nói được nửa lời, đôi môi đã bị Thời Cảnh An chặn lại, đầu óc ngay lập tức trống rỗng. Đôi tay của Thời Cảnh An bế ngang cô lên, đi thẳng về phía phòng ngủ.
Anh thả Tô Cẩm Mịch xuống giường, sau đó lại đè thân mình lên, hai tay chống bên cạnh cô, hung hăng hôn xuống.
“Ôi!”
Tô Cẩm Mịch né tránh lại đổi lấy bàn tay to của Thời Cảnh An giữ lấy ót. Không thể nào lui.
“Ngoan!”
Giọng nói của anh rất khàn, thanh âm từ tính dán bên tai Tô Cẩm Mịch, đột nhiên chui vào tai cô khiến cả người Tô Cẩm Mịch run lên, không còn sức để giãy giụa.