Sáu bảy vị chủ nhiệm đi đằng sau anh, tất cả đều toát mồ hôi, chỉ sợ sơ ý chọc phải vị hung thần này.
Trong đó có một người thận trọng nhìn Thời cảnh An trả lời:
“Bà chủ không có gì đáng ngại. Chỉ là đầu bị va chạm nên chấn động nhẹ. ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày là được.”
“Vê nhà theo dõi được không?”
“Được.”
Bác sĩ lập tức gật đầu.
Thời Cảnh An nhìn một vòng phòng bệnh. Ánh mắt rơi xuống người Tống Minh Hiên thì trở nên sắc bén.
Tống Minh Hiên bị ánh mắt của anh khiến cho không thoải mái. Cái cảm giác giống như bị con sói hoang đói mấy tháng nhìn chằm chằm.
Tống Minh Hiên tiến lên phía trước, vươn tay ra chào hỏi Thời Cảnh An.
Mặc dù anh ta và Thời cảnh An không có giao thiệp nhưng gia đình anh ta vẩn có một số hợp tác làm ăn với nhà họ Thời. Nếu đã gặp nhau thì đương nhiên phải chào hỏi.
Tống Minh Hiên nghĩ vậy, khóe miệng nở nụ cười tươi hơn.
Nhưng, khuôn mặt Thời Cảnh An vẫn lạnh lùng như cũ.
“Anh va chạm với vợ của tôi sao?”
Giọng nói lạnh như sương giá.
Động tác của Tống Minh Hiên khẽ dừng lại, khóe miệng đang tươi cười chợt cứng ngắc, cảnh sát vội vàng giải thích:
“Thưa anh, sự cố lần này, tất cả đều do cô gái kia.”
Mặt Thời Cảnh An khẽ giãn ra chút nhưng ánh mât nhìn Tống Minh Hiên vẫn không mấy thân thiện.
“Tiền xe cứ tính cho tồi, anh có thế đỉ được rồi.”
Thời Cảnh An cúi xuống, vén chăn lên rồi bế Tô cấm Mịch, mặt không đối sắc đi ra khỏi phòng. Vừa nãy không dám thở vì sợ ông chủ này nổi cơn tam bành, mấy vị chủ nhiệm giờ mới thở mạnh một hơi.
Sác mặt Thời Cảnh An lạnh lùng, ôm Tô cấm Mịch xuống bãi đổ xe, tự mình lái xe đưa người về biệt thự.
Quản gia chờ sẵn ở cửa, thấy Tô cấm Mịch vẫn chưa tỉnh thì lặp tức mời bác sĩ riêng sớm đã chờ kiếm tra.
“Bà chủ không có việc gì.” Bác sĩ riêng kiểm tra toàn bộ một lượt rồi cung kính nói.
Thời Cảnh An ngồi cạnh giường Tô cấm Mịch, nắm tay của Tô Cấm Mịch, vẫn chưa phản ứng lại.
Quan gia khẽ xoa trán toát đầy mồ hỏi, nhỏ giọng nói:
“Cậu chủ, nhà họ Tô bên kia…”
Tô Quốc vr lại dám trắng trợn cướp người của nhà họ Thời. Đây là khỏng đặt nhà họ thời trong mát.
“Thành Tú.”
Thời Cảnh An cúi đầu, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Tô cấm Mịch, trong lòng đau thắt lại.
Trong cơn hôn mê, Tô cấm Mịch không yên, cứ mãi trằn trọc, bờ môi tái nhợt run run, khẽ gọi tên Thành Tú.
Đáy mắt của anh một mảng tốt đen.
Tô Quốc vr có gan lớn đấy.
“Người đã đưa về nhà họ Tống. Tra được chuyện này do Tô Tú Anh chủ mưu.”
“Tô Tú Anh sao?”
Trong mát Thời Cảnh Anh hiện sát ý.
Anh cấn thận nâng niu cô gái nhỏ trong lòng bàn tay mà lại bị Tô Tú Anh tính kế. Dù cho cỏ ta là người nhà họ Tô thì anh
cũng không dễ dàng tha thứ cho người đã gây tổn thương cho Tỏ Cấm Mịch.
“Đúng vậy thưa cậu chủ.”
Quản gia không dám nhìn vào mắt của Thời cảnh An.