Khuôn mặt của Tô Tú Anh bị cái tát làm lệch sang một bên, má bên đó sưng lên trong nháy mắt.
“Mày dám đánh tao hả!?” Tô Tú Anh nhìn Tỏ cấm Mịch bằng ánh mắt không thể tin nối, tức giận hét ầm lên: “Con khốn, tao liều mạng với mày!” Nói xong, cỏ ta vươn tay muốn tát lèn mặt Tô Cấm Mịch.
Hành lang bên ngoài phòng vệ sinh vốn đĩ không có mấy người, nghe thấy tiếng thét chói tai của Tô Tú Anh, nhiều người cho rằng có chuyện gì đó xảy ra, lập tức chạy đến nhìn một chút, thấy Tô Tú Anh nhào về phía Tô cấm Mịch như thế đang nối điên.
Tô Cấm Mịch xoay người chạy: “Có ai không, nơi này có một người phụ nữ điên!”
Tô Tú Anh nghe vậy, tức giận đến mức sắp nổ tung, không từ bỏ mà đuối theo Tô cấm Mịch, chỉ muốn xé nát miệng của cô.
Người bạn kia nhanh chóng đi đến chỗ cách xa Tô Tú Anh, sợ người khác biết bọn họ có quen biết.
Thật sự là quá mất thế diện!
Thấy mọi người xung quanh chỉ trỏ, Tô Tú Anh thực sự không chịu nối, hoảng sợ gào thét một tiếng, bụm mặt chạy ra ngoài.
Tô Cấm Mịch chạy trong chốc lát, thấy không có người đuối theo, lúc này mới chậm rãi thở phào một hơi.
Khi trở lại ghế ngồi, cô đúng lúc gặp Tống Minh Hiên đang định đi ra ngoài tìm cô ở ngoài cửa.
“Cô đi lảu như vậy, tỏi hơi lo lắng, sợ cô xảy ra vấn đề gì đó.” Tống Minh Hiên dịu dàng nói.
Tô Cấm Mịch có chút ngượng ngùng nở nụ cười, nói: “Xỉn lỗi, gặp được một người quen nên tán ngẫu vài câu.”
Tống Minh Hiên gật đầu, không hỏi nhiều.
“Cỏ còn muốn đi đâu?” Lúc rời đi, Tống Minh Hiên đưa ra đề nghị: “Tôi tiễn cô.”
Tô Cấm Mịch lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Tống Minh Hiên cũng không kiên trì, thấy cô từ chối nên đề
xuất ý kiến trao đổi phương thức liên lạd
Giảm thiểu
“Được.” Tô Cấm Mịch thêm anh ta vào danh sách bạn bè trên VVechat.
Hai người vừa nói vừa cười rời khỏi Lầu Trên Không, sau khi nói lời tạm biệt với nhau thì ai về nhà nấy.
Không có người nào chú ý rằng, Thịnh Hiền Hoa đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt đăm chiêu
“Sao vậy?” Cô gái ở bên cạnh Thịnh Hiền Hoa vỗ lên bờ vai của cô ấy.
Thịnh Hiền Hoa nở nụ cười, giọng nói tràn đầy vui vẻ: “Không có gì đâu, chỉ là vừa thấy được một chuyện vỏ cùng thú vị thỏi. Ngày hôm nay có vận may không tệ, gặp được chuyện nào cũng khiến người ta cao hứng. Đi, tớ mời cậu đi chơi.”
Về đến nhà, Tỏ cấm Mịch bảo người ta ngừng xe lại, vừa mới bước vào cửa thì thấy quản gia đang lo lắng đứng ở một bên.
“Sao vậy?” Tô cấm Mịch nghi hoặc hỏi.
Quản gia thấy cô trở về, bước mấy bước tiến lên: “Mợ chủ, sao bây giờ cô mới trở về. Cậu chủ đã về rồi, lúc này đang chờ cồ ở trên lầu đấy.”
Tô Cấm Mịch sững sờ, mặt mũi lập tức trở nên vô cùng vui vẻ, ném túi xách, bước nhanh lên lầu.
Quản gia lên tiếng gọi Tô cấm Mịch.
“Còn có chuyện gì sao?” Tô cầm Mịch dừng bước, quay đầu lại.
Âm thầm thở dài một hơi, quản gia nhắc nhở: “Cậu chủ trở lại nhưng không nhìn thấy mợ chủ, có chút không vui.”
“A!” Tô Cấm Mịch kinh ngạc thốt lên một tiếng nho nhỏ, che đôi môi: “Anh ấy đang rất tức giận sao?”
Quản gia gật đầu.
Sự vui mừng trên mặt Tô cấm Mịch chỉ trong nháy mắt đã bị ưu sầu thay thế, nhỏ giọng lấm bấm: “Tỏi cũng không biết lúc nào anh ấy sẽ trỏ về mà, không phải là cố ý không ở nhà chờ anh ấy.”
“Cảm ơn.” Tô Cấm Mịch nhếch môi, sau khi gặt đầu với quản gia thì chậm rẫi di chuyến bước chân lên lầu.
Bình thường Thời Cảnh An toàn ở trong phòng làm việc, Tô Cấm Mịch đi tới, thấy cửa phòng đang bị đóng chặt.