Dù sao chuyện này cũng có trong dự tính của anh, từ lúc sống chung đến giờ, anh chưa từng sử dụng các biện pháp tránh thai, hơn nữa cơ thể hai người khoẻ mạnh, mang thai cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng thấy dáng vẻ Tô cấm Mịch mãi không bình tĩnh lại, tưởng rằng cỏ bị dọa sợ rồi.
Vì vậy anh chậm rãi ngồi xốm xuống trước mặt cô, hai tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô, nâng mắt dịu dàng dỗ: “Từ giờ trở đi, em không được đi đâu, phải ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai đấy.”
Suy nghĩ của Tô cẩm Mịch dần trở lại, nâng tay từ từ áp lên bụng dưới bẳng phắng, trong đầu vẫn hơi trống rỗng.
Lần trước lúc về nhà họ Tô ăn cơm, Thời cảnh An nói hiện giờ đang chuấn bị có thai, lúc mới đầu, cỏ tưởng anh chỉ đang nói đùa, muốn chọc tức người nhà họ Tô thôi.
Nhưng tới giờ cô mới dần nhận ra, thật ra từ khi kết hỏn đến giờ Thời Cảnh An vẫn luôn có ý định chuẩn bị để cô mang thai!
Đối với sinh mạng mới bỗng nhiên xuất hiện, bởi vì không chuấn bị tâm lý gì, bây giờ cô có hơi chưa sằn sàng.
Trầm lặng một lúc lâu sau, Tô cấm Mịch nâng mắt nhìn anh, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại: “Chồng, anh thật sự rất thích đứa nhỏ này phải không?”
Vẻ mặt lúc nào cũng hơi lạnh lùng của Thời Cảnh An vui mừng khó tả, gật đầu: “Đương nhiên rồi!”
Sau khi nghe thấy anh nói như thế, Tô cấm Mịch có hơi rối rắm.
Ngón tay đặt trẽn đầu gối khẽ cuộn lại, cô cắn môi, ánh mắt hơi tránh anh, nhưng lời nói ra lại vô cùng kiên định: “Bây giờ em lại không muốn đứa nhỏ này.”
Thời Cảnh An hoàn toàn không ngờ tới cô lại nói ra lời nhẫn tâm như vậy, sắc mặt đột nhiệt trầm xuống, ánh mắt u ám nhìn cô: “Tại sao?”
Tô Cấm Mịch hạ mắt nắm chặt ngón tay, môi ngập ngừng, không nói.
Thấy dáng vẻ ngang ngược lạnh lùng của cô, trên mặt Thời Cảnh An tràn đầy thất vọng và kìm nén.
Trỏng cỏ mảnh mai và dịu dàng vậy thôi, nhưng lúc nào cũng có đủ cách đế giày vọ anh, thế mà anh hết lần này đến lần khác đánh không được mắng không xong, lăn lộn trong thương trường nhiều năm vậy rồi, từ khi nào anh lại trở nên thấp kém như thế?
Có lúc còn bị làm cho tức nổ phổi, anh thật muốn mở banh đầu cô ra, xem bên trong rốt cuộc là cỏ đang nghĩ gì!
Trước khi mất đi lý trí, anh cố nhịn lại đứng dậy, nhấc chân đi tới trước cửa số sát đất, sau khi quay lưng về phía cô, cảm nhận vào cơn gló lạnh, lý trí bị đánh mất mới dần trở lại.
Tồ Cấm Mịch biết vì sao anh lại giận, nhưng tạm thời lại không biết nên giải thích với anh như thế nào.
Thật ra, cô cũng không phải không thích đứa nhỏ này, mà do cuộc sống thời thơ ấu để lại bóng ma trong lòng cô quá sâu!
Từ khi cỏ mới sinh ra, đã không nhận được tình thương yêu của cha, Tô Quốc Vĩ dường như chưa từng nhìn cô một cách hoà nhã, nhẹ thì mắng mỏ, nặng thì đánh đập, thậm chí lúc mẹ đang mang bầu Tô Thành Tú, không chỉ trắng trợn vượt quá giới hạn, thậm chí còn cùng bồ tới hành hạ mẹ.
Mà người mẹ duy nhất yêu thương cô, lại bị người ta hãm hại mà mất sớm. Mấy năm nay, cô tìm cách trưởng thành, khi ấy phải chịu bao nhiêu đau khố, cô đã không còn muốn nhắc đến nữa.
Có một người bố cực kỳ thiếu trách nhiệm như vậy, từ nhỏ cô vốn đã không ôm ảo tưởng gì với tình yêu rồi. Nếu như không gặp được Thời Cảnh An, có thể cô sẽ phải dùng thời gian cả đời đế chữa lành vết thương lòng từ thuở bé.
Bình tĩnh nhìn bóng lưng cao lớn anh tuấn của Thời Cảnh An, sau khi Tô cấm Mịch hít một hơi thật sâu, nói hết ra những lời chôn giấu dưới đáy lòng mấy năm nay.
“Chồng à, không phải em ghét đứa nhỏ, mà em sợ sau này bé sẽ lại đi trẽn con đường cũ mà em đã từng đi qua, anh có biết những năm tháng đấy em trải qua vất vả thế nào không?”
Giọng cỏ nghẹn ngào, cơ thế lại không kiềm chế được mà run lên.
Chính vì lý do những việc từng trải qua khi trước đã khắc sâu vào lòng cô, mới khiến cô sợ hãi như vậy. Cũng bắt nguồn từ khi ấy, oán hận của cô với Tỏ Quốc Vĩ và Du Vân Linh, không phải đôi ba câu có thể dề dàng tháo gỡ được!
Đảy là lần đầu tiên Thời Cảnh An nghe cỏ nhắc đến những chuyện này, lúc trước, anh chỉ biết Tô Quốc Vĩ và Du Vân Linh đối xử không tốt với cô, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, hai người ấy lại không có tình người như thế!
Thấy Tô Cấm Mịch khóc càng ngày càng mãnh liệt, ngực của Thời Cảnh An như có gì đó đè nén, bực tức mấy phút trước, lúc này đây liền tan biến hết.
Anh rảo bước ngồi xuống bên cạnh cô, ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng vỗ về.
Mặc dù đã trôi qua lâu như vậy rồi, nhưng khi nhớ lại cảnh tượng xảy ra lúc trước, thì giống như thế bóc trân từng lớp những vết sẹo chưa đóng vảy, máu thịt lẫn lộn khiến cô đau đớn tới ghẹt thở.
Chẳng biết đẫ khóc bao lâu, dưới giọng nói ấm áp dịu dàng của Thời Cảnh Ân, tiếng khóc của Tô cấm Mịch mới dãn
ngừng lại.