Một lúc sau hai người xuống lầu.
Nhìn thấy người giúp việc trong nhà họ Thời đang mang các loại thuốc bổ, lễ vật đắt đỏ lên xe, Tô Cẩm Mịch lập tức mở miệng nói:
“Chờ chút đã.”
Tô Cẩm Mịch lập tức hỏi thẳng: “Những thứ này là?”
Không phải như cô nghĩ chứ?
Quản gia trả lời: “Mợ chủ, đây là lễ vật chuẩn bị cho mợ và cậu chủ mang đến nhà họ Tô.”
“Không cần!”
Tô Cẩm Mịch lập tức ngăn lại, mang đến nhà họ Tô sao? Vậy cuối cùng chẳng phải để Du Vân Linh chiếm lợi.
Bà ta xứng sao?
Hả?
Không cần?
Những lời này vừa nói ra, không chỉ Thời Cảnh An, thậm chí cả đám người giúp việc trong nhà họ Thời cũng quay đầu nhìn lại.
Tô Cẩm Mịch cố gắng đè nén sự lo lắng không yên trong lòng xuống, nói với Thời Cảnh An: “Thời Cảnh An, em cảm thấy không cần khách khí như vậy.” Anh chính là Thời Cảnh An đó, không mang theo gì cả, người nhà họ Tô dám nói gì sao?
Không dám.
“Hai chúng ta về nhà là được rồi.”
Tô Cẩm Mịch nở nụ cười với Thời Cảnh An, giọng nói kiên định, ngay cả chính cô cũng sắp bị những lời này thuyết phục rồi: “Người trong nhà trông thấy chúng ta về sẽ cảm thấy rất kinh ngạc đấy.”
Cô nhấn mạnh hai chữ “Kinh ngạc”.
Có thể không kinh ngạc sao?
Kiếp trước khi người nhà họ Tô biết cô còn bình yên sống sót ở nhà họ Thời, ai cũng cảm thấy rất kinh ngạc.”
A!
Thấy ý cô đã quyết, Thời Cảnh An không nói gì thêm, mà cất bước leo lên xe, Tô Cẩm Mịch cũng bình tĩnh lại đi theo anh.
Xe chậm rãi đi về phía nhà họ Tô.
Trái tim Tô Cẩm Mịch không nhịn được đập nhanh hơn, cảm giác căng thẳng và cừu hận đan vào nhau, khiến cô không thể nào bình tĩnh được.
Nhà họ Tô, cô đã trở về.
Thời Cảnh An cảm nhận được cảm xúc không yên của người bên cạnh, anh liếc mắt nhìn cô một cái.
Cô gái này, hoàn toàn khác so với những gì trước đây anh biết.
Nhìn qua cô rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng trong đôi mắt kia thỉnh thoảng lại hiện lên chút ranh mãnh, hơn nữa nhìn thấy hận ý trong mắt Tô Cẩm Mịch, con người luôn bình thản như anh đột nhiên lại có chút tò mò, rốt cuộc nhà họ Tô đã làm gì cô ấy?
Một tiếng sau.
Xe dừng lại trước cửa nhà họ Tô.
“Bụp! Choang!”
“Cô, cô cả.”
Quản gia của nhà họ Tô nhìn thấy Tô Cẩm Mịch quay về, chậu hoa trong tay lâp tức rơi xuống đất vỡ tan tành.
Tô Cẩm Mịch đứng ngoài cánh cửa sắt, bình tĩnh nhìn quản gia nói: “Mở cửa.”
Thời Cảnh An vẫn chưa xuống xe, cho nên quản gia cũng không nhìn thấy anh, nghe thấy cô nói thế, phản ứng đầu tiên của ông ta không phải là lập tức ra mở cửa, mà nói: “Cô cả chờ một chút, tôi đi gọi bà chủ.”
Nói xong, ông ta nhanh chóng đi vào nhà.
Tô Cẩm Mịch đè nén cơn giận trong lòng xuống, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng quản gia.
Nhà họ Tô, Du Vân Linh, đúng là rát giỏi.
Thời Cảnh An đi đến bên cạnh cô, những lời vừa rồi anh đã nghe rõ ràng, chỉ cần nhìn vào thái độ và lời nói đối với Tô Cẩm Mịch, anh có thể đoán ra được nhà họ Tô thật sự đối xử không tốt với Tô Cẩm Mịch.
Ngay cả cửa nhà cũng không vào được…
Đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện này.
Rất nhanh, đã có động tĩnh truyền đến từ trong phòng.
Du Vân Linh là người xông ra đầu tiên: “Tô Cẩm Mịch, mày…” Lời nói chưa kịp chạy ra khỏi miệng đã kẹt lại, bởi vì Du Vân Linh đã nhìn thấy Thời Cảnh An.
Đồng tử trong mắt Tô Quốc Vĩ co rụt lại.
Vội vàng bước đến, cẩn thận nịnh nọt chào hỏi: “Cậu chủ Thời.”
Sau đó tự mình mở cổng lớn nhà họ Tô ra, nghiêng người, tư thế cực kỳ tôn kính, thậm chí còn mang theo vẻ hèn mọn: “Cậu chủ Thời, mời cậu vào nhà.”
Cậu chủ Thời?
Du Vân Linh và Tô Tú Anh nhìn nhau, vẻ mặt không thể tin nổi.
Người đàn ông cao lớn đẹp trai, ung dung tự phụ giống như vương tử bước ra từ trong truyện tranh bên cạnh Tô Cẩm Mịch là Thời Cảnh An?
Trong lòng Tô Tú Anh sinh ra hối hận.
Đối mắt gần như dính chặt vào người Thời Cảnh An.
Nếu như biết trước người đàn ông này đẹp trai như vậy, còn lâu cô ta mới tặng lại cơ hội ấy cho Tô Cẩm Mịch.
Tròng mắt cô ta khẽ di chuyển, đưa tay xõa tóc bên tai xuống, đi về phía Thời Cảnh An, vừa đi vừa lộ ra nụ cười thẹn thùng.
Nhưng khi cô ta sắp đi đến trước mặt Thời Cảnh An, Tô Cẩm Mịch lại chậm rãi bước đến, động tác tao nhã kéo tay Thời Cảnh An lại, nghiêng đều nhìn về phía người đàn ông, giọng nói mềm mại: “Ông xã, chúng ta vào nhà thôi.”