Lúc Thời Cảnh An nhìn thấy cô, toàn thân rõ ràng còn sững lại: “Sao em lại sang đây rồi?”
Hay tay cỏ chống nạnh, ánh mắt oán hận nhìn anh: “Nói thật đi, anh có phải không còn muổn nhìn thấy em nữa đúng
Anh càng kinh ngạc: “Không có mà.”
“Vậy vừa rồi anh… vì sao mà anh phải trổn tránh em?”
Đối mặt với sự tra hỏi của cô, Thời Cảnh An lại thật sự không biết phải nên đáp lại như thế nào.
Thấy anh im lặng, cô chau mày quan sát anh, từng bước ép sát: “Nói nhanh lên.”
Anh có hơl thất bại lui từng bước về phía bên cạnh: “ĐI vào rồi nói sau.”
“Em không đi vào, anh nói ở nơi này đi.” Tính tình cô đột nhiên trở nên cứng đầu.
Giằng co không dứt, anh chỉ có thế thỏa hiệp, nói nguyên nhân cho cô.
Sau khl biết được chân tướng, Tô cấm Mịch nhất thời cảm thấy không tốt lắm. Anh tình nguyện đế mình chịu thiệt cũng vẫn muốn bảo vệ cô an toàn, thế nhưng cô lại ở sau lưng đoán già đoán non anh như vậy, thật sự không nên mà.
“Em xin lỗi.” ĐÔI mày của cô nhíu lại, ngượng ngừng ỏm lấy eo của anh, vùi mặt sau vào trong ngực anh, giọng nói có hơl rầu rĩ: “Em nghĩ anh sẽ ghét bỏ em.”
Anh thật sự không thế ngờ tới suy đoán này của cô: “Ghét bỏ em cái gì hả?”
Nói xong, anh đưa một tay ôm lưng cô lui về sau vài bước, sau đó lại đóng cửa phòng.
Cô hít hít cái mũi: “Ghét bỏ dáng người em thay đối, không còn xinh đẹp nữa.”
Nghe vậy anh cười ha ha.
Vỗ vỗ bờ vai của của cô một chút, đôi mắt rũ xuống dở khóc dở cười nói: “Yên tâm, anh không chê đâu. Cho dù em có thế nào thì cũng là đẹp nhất cả.”
Sau khi nghe xong lời này thì cuối cùng trong lòng cô cũng tốt hơn rất nhiều: “Bây giờ cũng đã muộn rồi, em trở về ngủ đây.”
Nói xong cô cũng không chờ anh đáp lại, tự quay người mở cửa rồi trở về.
Nhìn thấy bóng dáng tự nhiên của cô, Thời cảnh An thật sự muốn đi theo trở về, nhưng lý trí lại nói cho anh biết bây giờ vần chưa được.
Định lực của anh vẫn luôn rất tốt, nhưng chỉ cần nhìn thấy cô thì định lực, lý trí gì đó, toàn bộ sẽ biến mất hết.
Sau khi đứng rối rắm tại chỗ vài giây, anh vẫn quyết định đưa tay lên đóng cửa lại.
Tô Cấm Mịch nghĩ rằng anh sẽ đi theo, nhưng khi cô đứng ở ngoài cửa đợi thật lâu, kết quả quay đầu lại thì phát hiện anh đã đóng cửa phòng mình lại rồi.
Sau khi bất đắc dĩ thở dài một hơn, cô ủ rũ quay về phòng ngủ.
Từ sau khi yêu từ cái nhìn dẫu tiên với Trần Dịch Thành, Thịnh Hiền Hoa đã quyết định sẽ theo đuối anh ta, thậm chí còn buông bỏ quyết định ra nước ngoài ban đầu, cho dù bổ mẹ cô ấy có khuyên can như thế nào thì cô ấy cũng quyết phải ở lại trong nước.
Sau khl nghe được tin tức này, Tô cấm Mịch bày tỏ mình vô cùng khiếp sợ.
Tuy rằng vẻ ngoài của Trần Dịch Thành anh tuấn, nhưng hỏm sau khi cô ấy thổ lộ thì anh ta đã nói mình có bạn gái rồi, hơn nữa bố mẹ hai bên cũng đã sớm gặp mặt, chắc chắn không lâu sau trong tương lai, bọn họ sẽ kết hôn với nhau.
Chỉ là Thịnh Hiền Hoa đã tỏ vẻ, thích anh ta là chuyện của cô ấy, anh ta không cần phải cảm thấy có gánh nặng.
Mỗi lần nhìn thấy vị cô chiêu được nuông chiều từ bé này lại bị đối phương từ chối liên tục như vậy mà vằn luyến tiếc không buông, bỏ xuống tư thái và mặt mũi, Tỏ cấm Mịch vô cùng buồn bực.
Lo lắng đưa mắt nhìn hơn mười cái bánh ngọt bị biến dạng hoàn toàn trên bàn, Tô cấm Mịch nghi hoặc nói: “Thịnh Hiền Hoa, cô thế này là thích bác sĩTrân thật sao?”
Thịnh Hiền Hoa đang mặc tạp dề, đang chuyên chú vào một mẻ bánh ô mai dầm mới sắp đưa vào lò nướng.