• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Cảnh An lạnh lùng, trong mắt không một gợn sóng.
“Cấm Mịch đâu?” Thời Cảnh An cụp mát nhìn quân cờ, ánh mắt thậm chí không dừng lại trên người Tô Tú Anh quá một giây.
“Chị gái em đang ở phòng ngủ.” Tô Tú Anh cười cười, khom lưng đấy “tâm hồn” đồ sộ của mình về phía trước khiến nó lộ rõ hơn. Cô ta nháy mắt một cái nhìn Thời cảnh An, chờ mong anh có thế thấy cô ta đẹp thế nào.
Nghe thấy thế, đôi mắt Thời Cảnh An lạnh lẽo, khóe miệng mỏng tang nhếch nhẹ lên.
Tuyệt đối không có khả năng Tỏ cấm Mịch sẽ ở trong phòng ngủ của Tô Tú Anh, vừa nghĩ tới việc Tô cẩm Mịch có thế là bị người ta nhốt trong phòng, Thời Cảnh An đã cảm thấy không ôn.
Tô Tú Anh không phát hiện ra điều gì, thậm chí còn to gan vươn tay ra chạm vào tay Thời Cảnh An, thế nhưng còn chưa đụng tới được đã bị Thời Cảnh An hung hăng đấy ra.
Râm!
Đống quân cờ trên bàn thờ rối loạn, rơi vãi lung tung xuống đất.
“Cảnh… Cảnh An…” Tô Tú Anh đơ ra nhìn Thời Cảnh An.
Thời Cảnh An đứng dậy khỏi ghế salon: “Nếu không đánh cờ thì ngồi xuống làm gì? Lãng phí thời gian của tôi.”
Thời Cảnh An không hề nế mặt chút nào, hai câu thôi đã khiến Tô Tú Anh cứng họng, cánh tay khựng giữa không trung, rụt lại không được mà đế đó cũng không xong, vỏ cùng xấu hố.
“Coi chừng tay cô, nếu đụng tới tôi, tôi chặt nó cho chó ăn.”
Một câu nói đã hoàn toàn giết chết mong muốn sở hữu không hề thực tế trong lòng Tô Tú Anh.
Cô ta nghẹn họng nhìn trân trối, cả người run rấy.
Anh Cảnh An lại uy hiếp cô ta như thế?
“Anh Cảnh Thần… Không phải… Em…”
Cô ta muốn thẹn thùng lấy lòng Thời Cảnh An, đó mới là mục đích cô ta xuống đánh cờ!
Thời Cảnh An làm gì chịu nghe cỏ ta giải thích, đứng lên đi lên lầu hai, anh vừa mới thấy Tô cấm Mịch đi theo Tô Tú Anh tới trước cánh cửa này.
Anh thử một chút, không mở được, rõ ràng là bị người ta khóa rồi.
Anh đột nhiên nhấc chân đạp một phát hỏng cửa phòng Tô Tú Anh.
Đằng sau cánh cửa, Tô cấm Mịch kinh ngạc ngồi giữa phòng, đơ người ra chưa hoàn hồn được, không ngờ Thời cảnh An lại bạo lực như thế.
Thời Cảnh An quan sát cô từ trên xuống dưới, không thấy có
chỗ nào không ốn, bèn tiến tới ôm cô vào lòng, bế cả người đi xuống lầu.
Động tác đạp cửa khiến Tô Quốc Vĩ ở trong toilet và Du Vân Linh trong phòng bếp đều giật mình, cả hai vội chạy ra xem có chuyện gì.
“Ông xã, chắc chắn em gái không cố ý nhốt em ở trong phòng đâu, vừa nãy em gọi một lúc lâu cũng không thấy em ấy đáp lời, em còn tưởng tối nay không ra được.”
Tô Cấm Mịch cúi đầu chui vào lòng Thời cảnh An, cố nén không cười ra tiếng.
“Không phải đâu chị, khóa phòng bị hỏng cho nên chị mới bị nhốt ở bên trong.” Tô Tú Anh vội vã giải thích, vẻ mặt vô tội.
“Chắc chắn là em xuống tìm người đi cứu chị có đúng không?”
Tô Cấm Mịch lập tức tiếp lời.
Sắc mặt Tô Tú Anh tái nhợt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK