• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Cảnh An thì đang nằm bên cạnh cô, đôi mày kiếm sác bén, sống mũi cao thẳng, ngũ quan rõ ràng như tác phấm nghệ thuật được điêu khác tỉ mỉ, có góc có cạnh, khiến Tô Cấm Mịch không nhịn được khẽ vươn tay ra chạm vào.
Trong khoảnh khắc khi cô chạm vào da thịt anh, Thời Cảnh An cũng mở mắt ra: “Em tỉnh rồi à?”
Tô Cấm Mịch định rụt tay lại: “ông xã, sao em lại ở trong phòng?”
“Em bị ốm.” Thời cảnh An không muốn nói tiếp chuyện ngày hỏm qua nữa: “Anh sẽ không động đến nhà họ Tỏ, em cứ yên tâm tĩnh dưỡng.”
Nói xong anh đứng dậy, cầm bát thuốc đống y Đồng Thanh Sơn kê đặt trên bàn trang điếm đưa cho cô: “Đây là thuốc bồi bố sức khỏe, ngoan ngoãn uống đi.”
Tô Cấm Mịch nhanh nhẹn uống hết thuốc, thấy tâm trạng anh không tệ, cô hỏi dò: “ông xã, không phải do em cảm thấy thế diện nhà họ Thời không quan trọng, Tô Quốc Vĩ hại chết mẹ em, hại Thành Tú bây giờ vẫn chưa có ý thức, thù này em muốn tự mình báo.”
Tháy ánh mắt lạnh lẽo tản ra hận ý ác liệt của Tô cấm Mịch, Thời Cảnh An mới biết hóa ra anh đã trách lầm cô.
“Anh nghĩ em lại mềm lòng…”
Tô Cấm Mịch ngấng đầu, căm thù nói: “Mềm lòng? Sao có thể, bây giờ em có ỏng xã yèu thương, cũng đã đón Thành Tú ra ngoài, sau này đến lúc bọn họ khổ sở rồi!”
Cô hận không thế xé xác Du Vân Linh, nghiền nát xương cốt bà ta, mới có thể xóa tan hận ý trong lòng mình.
Người có thể giúp cô thành công, chính là người đàn ông trước mát.
Cô bắt lấy tay Thời cảnh An, nắm chặt trong tay mình: “ông xã, em không có nhà mẹ đẻ, anh là tất cả của em.”
Một giọt nước mắt nóng hối rơi trên mu bàn tay Thời Cảnh An, đánh thẳng vào trái tim anh.
“ừ.”
Cuối cùng mây đen bao phủ cả ngày trong nhà họ Thời cũng tản ra.
“Mợ chủ, thuốc này mợ phải uống đúng hạn, nếu như bị cặu chủ biết, cậu ấy lại trách tôi.” Quản gia bê bát thuốc đông y đen xì đến, kiên định không lui xuống.
Ngoài ngày đầu tiên Thời cảnh An tự mình cho cô uống thuốc ra, lúc nào có thế trốn được Tô cấm Mịch lập tức trốn tránh.
“Quản gia, vấn đề là thuốc của ông càng ngày càng nhiều! Thuốc Đông y cũng không phải cứ uống nhiều thì hiệu quả lại càng tốt.”
“Mợ chủ, lỡ như có hiệu quả thì sao?”
Tô Cấm Mịch đang định từ chối tiếp, thì một bàn tay khớp xương rõ ràng đã nhận lấy chén thuốc: “ông đi xuống trước đi, đế tôi chịu trách nhiệm cho cô ấy uống thuốc.”
“Ông xã, sao anh về sớm thế?” Tô cẩm Mịch đang không chịu uống thuốc, sợ bị anh nhìn thấy.
Cô nói xong lập tức vươn tay cầm lấy bát thuốc: “Đế em tự uống.”
“Anh bón cho em.” Thời Cảnh An cầm chiếc muỗng trong khay lên, múc từng muỗng cho cô uống.
Mới bón được hai muỗng, mặt Tô cấm Mịch đã nhăn như một đóa hoa cúc: “ông xã, em sai rồi, sau này chắc chắn em sẽ ngoan ngoãn uống thuốc.”
“Nghe lời!”
Thấy cô ngoan ngoãn uống thuốc, Thời cảnh An mới lấy thứ gì đó ở sau lưng ra mỏ vào miệng cỏ: “A. há miệng ra.”
“Là sơn tra.” Vị cay đắng trong miệng nhanh chóng bị vị chua ngọt hòa tan: “Sao anh biết em thích ăn sơn tra?”
Tô Cấm Mịch ôm Thời Cảnh An hôn một cái, nói: “Trước đấy mẹ em cũng không thích uống thuốc, sau khi uống em thường cho bà chút đồ chua chua ngọt ngọt đế xua đi vị đáng.”
Thời Cảnh An không nói gì, nhưng mà trái tim vô thức đập nhanh hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK