Một lát sau, Tô cấm Mịch mềm nhũn trong vòng tay của Thời Cảnh An, hai má ửng hồng, đôi mát trong veo lúc này đã được ấm ướt một mảnh, lộ ra dáng vẻ quyến rũ đầy dục vọng.
Sửa soạn lại quần áo cho Tô cấm Mịch một chút, Thời Cảnh An đưa cô đến phòng của Tô Thành Tú.
Nhìn thấy thiếu niên nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, đang truyền chai nước muối, hai mắt của Tô cấm Mịch đỏ lên.
Cô mím môi lại, cố gắng không để cho chính mình bật khóc.
Trong mắt cô hiện lẽn sự xót xa, thương hại và câm hận sâu sắc đối với gia đình nhà họ Tô.
Dù Thành Tú đã trở thành người sống thực vật rồi, mà bọn họ cũng không buông tha cho cậu ấy, thật sự quá độc ác.
Đưa tay chạm vào má của Tô Thành Tú, Tô cấm Mịch nói với giọng xấu hố, tự trách mình: “Thành Tú, là chị không tốt, chị đã khiến em phải chịu khổ rồi.”
“Ngày mai nhà họ Tô sẽ tuyên bố phá sản.”
Giọng nói lãnh đạm của Thời cảnh An đột ngột vang lên khiến cho Tô Cấm Mịch sửng sốt.
“Chồng, anh…”
Tô Cấm Mịch kinh ngạc nhìn về phía Thời cảnh An.
Thời Cảnh An cười lạnh một tiếng, hai mát thâm thúy đen lại, giọng nói sắc lạnh như dao:
“Tô Quốc Vĩ dám chạy tới nhà họ Thời bắt người đi, vậy ông ta phải chuấn bị thật tốt sẽ bị trừng phạt. Khiến cho nhà họ Tô bị phá sản, là sự nhân từ cuối cùng của anh rồi.”
Ánh mắt anh dừng lại ở trên người Tô cấm Mịch, Thời Cảnh An khẽ nhíu mày:
“Sao vậy, em muốn buông tha cho bọn họ sao?”
Cán mồi đỏ mọng, Tô cấm Mịch không có phản bác.
Cô rất hận đám người Tô Quốc vr, nhưng cô lại càng quan tâm tới Tỏ Thành Tú nhiều hơn.
“Thành Tú, em ấy rất thích Tô Quốc vr…”
Ánh mắt Tô cấm Mịch rơi vào người thiếu niên ở trên giường, giọng nói rất trầm, giống như đang nói chuyện với chính mình.
Cô rât hiếu Tô Quôc vr, nhà họ Tô phá sản chăc chăn sẽ tạo thành một sự đả kích rất lớn đối với ông ta, nói không chừng ông ta còn có thế sẽ tự sát.
Nếu Thành Tú tỉnh dậy và phát hiện ra rằng người bố yêu quý của mình bị buộc phải tự sát vì mình, thì cậu ấy sẽ nghĩ gì về chị gái của mình đây?
Chỉ cần tưởng tượng đến Tỏ Thành Tú sẽ nhìn cô với ánh mắt căm hận, nổi đau trong lòng của Tô cấm Mịch lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Vì vậy, cô đã mềm lòng.
“Tô Cấm Mịch, em giỏi, thật giỏi!”
Cỏ khỏng ngờ Thời Cảnh An đã rất tức giận, không nói lời nào quay người rời đi.
“Chồng…”
Nhìn thấy bộ dạng đột nhiên tức giận của Thời Cảnh An, Tỏ Cấm Mịch có chút cảm thấy sợ hãi.
Cô khỏng biết vì sao người kia lại đột nhiên tức giận như vậy, nhưng cô lại biết Thời cảnh An trở nên tức giận thì rất đáng
sợ.
Cỏ đuối theo, thì thấy cửa phòng làm việc đã bị khóa.
‘Chồng. Anh mở cửa ra đi, có được không?”
Tô Cấm Mịch gồ cửa, giọng điệu nhẹ nhàng.
Nhưng cô đợi một lúc lâu, người trong phòng vần không động tĩnh gì.
Lúc quản gia đi lên, ông nhìn thấy sắc mặt của Tô cấm Mịch tái nhợt, đứng ở trước cửa phòng làm việc của Thời Cảnh An.
“Bà chủ, cô sao vậy?”