Thời Cảnh An dỗ cô gần như cả đêm, sáng hôm sau, lập tức cho người đi giúp cô điều tra rõ vụ án năm ấy.
Sau khi có sự trợ giúp của Thời Cảnh An, chắng lâu sau đã có thông tin rồi.
Người được cử đi liên tục tra xét, cuối cùng tìm ra tài xế năm đó lái xe chở mẹ Tô cấm Mịch và Tô Thành Tú.
Người kia là một người đàn ỏng thoạt nhìn cỏ cùng chất phác, ban đầu gẫ còn rất bình tĩnh nói chuyện, nhưng sau khi biết được mục đích của bọn họ, bồng dưng không muốn nói nhiều về chuyện này.
Dưới sự doạ nạt và dụ dỗ, gã mới không tình nguyện nói ra. Tiếc là chi tiết sâu bên trong gã biết cũng khỏng nhiều, chỉ nhớ lúc ấy khi khởi động, xe vừa mới mang đi bảo dưỡng tối hôm trước, hôm ấy chẳng biết xảy ra chuyện gì, lại đột nhiên mất phanh, thành ra đâm phải xe khác mà xảy ra tai nạn.
Chuyện khiến gã cảm thấy càng thêm kỳ lạ chính là, lúc nầm viện, có hai người đàn ông xa lạ bỗng dưng âm thầm đưa cho gã ba vạn tệ, bảo gã nhận trách nhiệm về vụ tai nạn này, còn về phần chuyện tiền đền bù và thuốc thang thì bọn họ sẽ giúp đỡ giải quyết. Nếu gã không đồng ý, gã không chỉ không lấy được ba vạn tệ, mà còn khiến gã tan cửa nát nhà.
Trong nhà gã trên có già dưới có trẻ, cuối cùng vẫn trái lương tâm đồng ý. Lúc cảnh sát tới lấy lời khai, gã nhận hết trách nhiệm về mình. Cuối cùng, chuyện này được nhận định là sự cố ngoài ý muốn đế xử lý.
Tới sau khi ra viện gã mới biết, cô gái trẻ và đứa con trên xe gã chở, một người tử vong tại chỗ, một người trở thành người thực vật, gã bởi thế mà áy náy gần mười mấy năm nay. Về phần chiếc xe xảy ra tai nạn, từ lúc gã nằm viện đã bị người ta âm thầm lái đến một trạm bỏ hoang xử lý rồi.
Lúc nghe mấy tin này, Tỏ cấm Mịch tức giận tới không kiềm chế được mà cả người run lên.
Một chiêu này của Du Vân Linh thật sự độc ác, thảo nào khi ấy điều tra chi tiêu của công ty nhà họ Tô, cô còn cảm thấy kì lạ, tại sao năm ấy đột nhiên có một khoản tiền không hiếu vì sao lại biến mất? Hoá ra đều dùng làm phí bịt miệng cả!
Tô Cấm Mịch hận không thế ngay lập tức làm thịt đôi nam nữ chó chết cấu kết làm việc xấu Tỏ Quốc Vĩ và Du Vân Linh này.
Thấy sắc mặt cô tức tới trắng bệch, Thời cảnh An lo lắng cô cáu giận, ôm cỏ xoa dịu: “Chuyện này em đừng đế ý tới, giao cho anh xử lý là được rồi.”
Chuyện này tác động đến cỏ thật sự quá lớn, nhưng lúc ấy cô không tìm thấy chứng cứ, hôm nay khi biết đằng sau còn có những chuyện này, cồ càng muốn cố gắng truy xét thêm.
Đã nhiều năm trôi qua, một mình cô bôn ba lâu như vậy rồi, hôm nay có người tiếp nhận vụ án trong tay cô, nói muốn giúp cô tra rõ, sợi thần kinh căng chặt trong đầu cô cuối cùng cũng có thế thả lỏng ra rồi.
“Chồng à, anh thật sự sẽ giúp em sao?” Cô ngẩng khuồn mặt đau khố lên, cau mày nhìn anh.
Thời Cảnh An nâng tay dịu dàng vuốt lên lông mày cô, nói bằng giọng điệu kiên quyết: “Tất nhiên rồi! Chuyện này anh chắc chắn sẽ giúp em điều tra rõ ràng!”
Đúng lúc ấy, điện thoại trên bàn bổng vang lên “Tinh” một tiếng.
Tô Cấm Mịch vừa muốn với tay lấy, cuối cùng động tác của Thời Cảnh An lại nhanh hơn cô một bước, cánh tay dài duỗi ra, đưa điện thoại cho cô.
Anh vô thức liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, sắc mặt nháy mát trở nên hơi khó chịu.
Khi thấy là tin nhán của Tống Minh Hiên gửi tới, Tô cấm Mịch lập tức căng thẳng.
Gần đây liên tiếp xảy ra bao nhiêu là việc, Tô cấm Mịch quên mất chuyện cãi nhau ầm ĩ với Thời cảnh An lúc trước, hôm nay lúc thấy tin nhán của Thời Cảnh An mới giật mình nhớ ra.
Nhận thấy bên cạnh toả ra một luồng khí lạnh, Tô cấm Mịch hít sâu một hơn, quyết đoán ở trước mặt Thời Cảnh An, mở điện thoại ra, lúc này mới đọc được tin nhắn của Tống Minh Hiên gửi tới hỏi cô tình hình dạo này thế nào rồi.
Tô Cầm Mịch tưởng chuyện Tống Minh Hiên nói là vụ lần trước trên mạng bôi nhọ cô, vì vậy suy nghĩ một lát, đắn đo trả lời lại: “Cảm ơn anh lần trước đã giúp tôi, giờ tôi đã không sao rồi, cảm ơn đã quan tâm.”
Tin nhắn vừa gửi đi, Tống Minh Hiên gần như một giây sau đã nhắn lại: “Vậy thì tốt rồi, sau này có việc gì cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thế tới tìm tôi.”
Tô Cấm Mịch nhìn sang Thời Cảnh An ở bên cạnh, thấy đôi mày anh nhíu lại, đôi mắt vô cùng sắc bén mà sâu xa nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trên tay cô.
Ngón tay cô hơi do dự bấm vài phím, nhắn lại một tin “Được”.
Sau đấy trong đầu lóe lên một chuyện, việc cô mang thai, hình như chưa nói với Tống Minh Hiên.
Không biết có phải trong lòng có cảm ứng không, Tống Minh Hiên nhắn ngay lại một câu: “Dạ dày cô không ốn à? Thịnh
Hiền Hoa nói cô dạo này chẳng ăn uống được gì.”
Cảm nhận được ánh mât bên người càng thêm nóng rực âm trầm, Tô Cấm Mịch bỗng thấy hối hận, vì sao trước lúc nhắn lại không nghĩtới chứ! Thịnh Hiền Hoa với Tống Minh Hiên là bạn, lúc họ nói chuyện chắc sẽ có nhắc tới cô nhỉ?
Sau khi thầm thở dài, Tô cấm Mịch gửi một tin cho Tống Minh Hiên: “Dạo này tôi khoẻ lắm, chỉ là nôn nghén hơi nhiều thôi ”
Tống Minh Hiên: “Là chóng mặt buồn nôn, hay nỏn nghén?”