• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tim một quán cà phê có không gian yên tĩnh đế ngồi xuống, Tô Cấm Mịch nhìn thoáng qua mấy quyến tạp chí thời trang đặt ở một góc, cầm lấy một quyến rồi mở ra, gọi một cốc cà phê, lẳng lặng ngồi đọc.
“Cỏ là… vợ của Thời Cảnh An đúng không?” Một giọng nói xa lạ kèm theo thái độ không chắc chắn vang lên.
Tô Cấm Mịch ngấng đầu, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn tú mặc âu phục đang đứng ở trước mặt mình.
Tô Cấm Mịch không trả lời anh ta, hỏi ngược lại: “Anh là ai?”
Vốn dĩ Tống Minh Hiên đang làm việc ở gần đây, nhân lúc có thời gian nhàn rỗi đến quán cà phê ngồi một chút, nhìn thấy Tô Cấm Mịch yên tĩnh ngồi ở một góc đọc tạp chí, khí chất điềm tĩnh nhưng không mất đi sự xinh đẹp, nên mới không nhịn được mà tiến lên chào hỏi một tiếng.
Thấy trên mặt Tô cấm Mịch hiện lên sự cảnh giác, lúc này anh ta mới nhặn ra hành vi của mình có hơi không thỏa đáng.
Tống Minh Hiên tự giới thiệu bản thân, sau đó lo lắng hỏi: “Cơ thê’ của cỏ vẫn ốn chứ? À, là như thế này, trước đó cô bị tai nạn xe, người đưa cô đến bệnh viện là tôi đó.”
Tô Cấm Mịch đánh giá người đàn ông ở trước mặt, nhưng lại không có ấn tượng gì, chỉ cảm thấy giọng nói có hơi quen thuộc.
“Người ngày ấy là anh sao?” cỏ vẩn nhớ mang máng là có một người đàn ông cứu cô sau khi cô bị tai nạn xe cộ.
Tống Minh Hièn gật đầu, dường như lo lắng Tô cấm Mịch không tin mình, thậm chí còn giơ ra tin nhắn chuyến khoản từ Thời Cảnh An: “Tôi cũng không ngờ rằng cô lại là vợ mới của Thời Cảnh An.”
Sau khi xác định được thân phận của Tống Minh Hiên, sự cảnh giác trong mắt Tô cấm Mịch hoàn toàn biến mất. Cô cảm kích nhìn Tống Minh Hiên, chân thành nói lời cảm ơn: “Cám ơn anh đã cứu tôi.”
Tống Minh Hiên nơ nụ cười, nói với giọng dịu dàng: “Sao tỏi có thế trơ mắt nhìn cô xảy ra chuyện được. Hi vọng cô không để ý đến hành vỉ có chút mạo phạm vừa nãy của tôi.”
Tô Cấm Mịch lắc đầu: “Làm sao có thế, tôi cảm ơn anh còn chưa xong nữa là.”
“Đế cảm ơn ơn cứu mạng của anh, tôi có thế mời anh ăn tối được không?” Cô hỏi Tống Minh Hiên.
Tống Minh Hiên nhìn ý cười trên khuôn mặt điềm tĩnh của cô, quỷ thần xui khiến mà gặt đầu đồng ý.
“Tôi không biết nhiều về mỹ thực ở xung quanh đây lắm, anh Tống có muốn đề cử món gì không?” Sau khi gọi người phục vụ tới tính tiền, Tô cấm Mịch hỏi Tống Minh Hiên.
Tống Minh Hiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Toàn Ngư Yến ở nhà hàng Lầu Trên Không không tệ, mùi vị rất ngon, dư vị kéo dài. Không biết cô Tô có thích hay không.”
“Lầu Trên Khống à…” Tỏ cấm Mịch nhẹ giọng đọc lại cái tẽn này, cứ cảm thấy có chút quen thuộc.
A, nhớ ra rồi, trước kia Tô Tú Anh luôn thích khoe khoang ở trước mặt cô rằng bố mẹ đi cùng cô ta đến Lâu Trên Không ăn cơm.
“Được đó, vậy thì cảm ơn anh Tống đã đề cử.” Tô cấm Mịch cong khóe môi, tạo thành một nụ cười rạng rỡ.
Hai người chạy xe hơn mười phút là đến nhà hàng Lâu Trên Không ở ven bờ sông.
Cửa kính trong suốt cao từ trần đến sàn của nhà hàng bắt ánh sáng rất tốt, tầm nhìn từ trên khỏng cũng cực kỳ khoáng đạt, ở bên cạnh là cây cầu bắc qua sông Hàn Xuyên nổi tiếng của thành phố Hương Kièn.
Ngồi nhìn ra cảnh sông, đúng là đem đến một cảm giác rất đặc biệt.
Chẳng trách lần nào Tô Tú Anh cũng đắc ý khoe khoang với
cô.
Tô Cấm Mịch có một chút kỳ vọng đối với đồ ăn ở nhà hàng này.
Tống Minh Hiên thường xuyên dùng bữa ở nhà hàng này, cứ mỗi một món ăn được dọn lên, anh ta lại giới thiệu cho Tô cấm Mịch.
“Có phải tôi hơi nhiều lời không?” Tống Minh Hiên có chút ngượng ngùng nở nụ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK