• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Vân Linh lên lầu đúng lúc trông thấy Tô Tú Anh đang bị
trách cứ, trong lòng bà ta cũng sốt ruột, lập tức mắng Tô Quốc Vĩ: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào vẫn chưa rõ ràng đâu, ông đừng có mà chỉ biết mắng Tú Anh, con tiện nhân Tô cấm Mịch kia nhiều mưu ma chước quỷ như vậy, nói không chừng những chuyện hư hỏng này đều do cô ta khơi ra đấy, tại sao ông không đi máng cô ta?”
Trong khoảng thời gian này công ty của Tô Quốc vr bồi thường nhiều hơn kiếm được, vẩn luôn dựa vào tiền Du Vân Linh tích cóp được để cố gắng xoay vòng vốn.
Cho nên, đối mặt với lời khiến trách của Du Vân Linh, tuy rằng trong lòng Tô Quốc vr rất tức giận, nhưng mà có giận cũng không dám nói gì.
Sau khi nói thêm vài câu, ông ta mới hùng hùng hố hổ rời khỏi chỗ này.
Tô Tú Anh vừa bị Tô Quốc Vĩ tát cho một cái, trên mặt vẫn còn đau đớn, nóng rát.
Lại nghĩ tới những chuyện trên mạng, cô ta đau lòng rơi lệ cầu xin Du Vân Linh giúp đỡ: “Mẹ, rốt cuộc con nên làm gì bây giờ?”
Chuyện Tô Tú Anh tìm người bôi đen Tô cấm Mịch trên mạng, Du Vân Linh biết rõ. Lúc này nhìn thấy xu thế trên mạng bất lợi với con gái mình, bà ta cũng bắt đầu buồn rầu.
“Con thật sự hận không thế giết chết con kỹ nữ Tô cấm Mịch kia rồi! Dựa vào đâu mà lần nào cô ta cũng may mắn như vậy? Dựa vào đâu chứ?” Tô Tú Anh nám chặt tay thành nám đấm, nghiến răng nghiến lợi, căm hận mắng.
“Chuyện này có gì là kỳ lạ?” Khóe miệng Du Vân Linh cong lên, nở nụ cười mỉa mai, thấp giọng phỉ nhố: “Cỏ ta và mẹ cồ ta đúng là khắc từ một khuôn ra đấy, đều thấp hèn như nhau!”
Nghe thấy lời này, Tỏ Tú Anh tòm mò hỏi: “Mẹ, mẹ của con tiện nhân Tô cẩm Mịch kia chết như thế nào vậy? Vì sao…”
“Câm miệng!” Cô ta còn chưa kịp nói hết lời, đã bị Du Vân Linh gắt gỏng cắt ngang.
Thấy vẻ mặt tức giận của mẹ mình, Tò Tú Anh không dám hỏi tiếp nữa.
Tù nhỏ đến lớn, mẹ của Tô cấm Mịch giống như điều cấm kỵ trong nhà họ Tô, không ai được nhắc đến, dù chỉ nhắc đến tên thỏi cũng bị chửi.
Cô ta đột nhiên nhớ tới Tô cấm Mịch trước đây, khả năng Tô Cấm Mịch vẫn chưa tử bỏ ý định, vẫn muốn điều tra chuyện tai nạn xe cộ ngày hôm đó.
Nhưng gần như mỗi lần hỏi Tô Quốc Vĩ, Tỏ cấm Mịch đều bị ông ta lớn tiếng trách máng. Có lần Tô Quốc vr bị hỏi còn nối giận, đánh cho Tô cấm Mịch vài cái tát ngay trước mặt mọi người, su khi sửng sốt, Tô cấm Mịch lại không hề chảy ra một giọt nước mát nào.
Sau đó, không biết Du Vân Linh nghĩtới điều gì, ánh mắt bà ta lạnh lùng âm u nói: “Phải trách mẹ trước đây ra tay quá nhẹ, đế con tiện nhận này sống tới tận bây giờ. Thà rằng không làm thì
thôi, nếu đã làm phải làm đến nơi đến chốn. Giải quyết luôn cô ta, thì tất cả mọi chuyện sẽ dể dàng giải quyết hơn!”
Sau khi nghe xong lời Du Vân Linh nói, Tô Tú Anh lập tức giật mình.
Nhưng rất nhanh cô ta đã kịp phản ứng lại, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận tràn đầy oán độc, nói: “Không sai, cỏ ta là đồ sao chổi chuyên khắc nhà họ Tô chúng ta, chỉ cần cô ta biến mất, cuộc sống của chúng ta mới có thế yên bình!”
Trong biệt thự nhà họ Thời.
Nhìn cư dân mạng gần như đều chửi rủa Tô Tú Anh, trong lòng Tô Cấm Mịch không có cảm xúc gì quá lớn.
Thịnh Hiền Hoa thì ngược lại, giống như vừa được tiêm máu gà vậy, hưng phấn không chịu nối: “Tôi đã nói rồi mà, người ti tiện sẽ bị trời phạt, loại kỹ nữ do người thứ ba sinh ra này, coi như tự vác đá nện vào chân mình rồi, có lẽ sau lần này sẽ an phận thủ thường ở trong nhà một khoảng thời gian rất dài nhỉ? Ha ha…”
Chơi chung với nhau lâu ngày, Tô cấm Mịch phát hiện ra Thịnh Hiền Hoa đúng là một cô gái bảo tàng. Trước mặt người không quen biết, cô ấy sẽ tạo cho người ta cảm giác nữ thần kiêu ngạo lạnh lùng người lạ chớ đến gần, sau khi thân quen mới phát hiện ra, lột bỏ vẻ ngoài kiêu ngạo lạnh lùng ấy, bên trong lại cất giấu một linh hồn thú vị.
Nghe xong lời Thịnh Hiền Hoa nói, Tô cấm Mịch không nhịn được gật đầu tán đồng: “Nhìn thế trận ngày hôm nay, đám cư dân mạng vô cùng đế ý đến chuyện này, lát nữa, chắc chắn sẽ
lên hot search.”
“Bây giờ tôi mới phát hiện ra, chồng cô lợi hại thật, lúc ngăn chặn cơn sóng dữ ở thời khắc mấu chốt, rất đẹp trai!” Thịnh Hiền Hoa thật lòng hâm mộ, nói.
Lúc này Tô cấm Mịch mới biết, hóa ra những tin tức cồ bị “Bôi đen” trên mạng ban đều, là do Thời cảnh An nhanh chóng bảo người ta xóa toàn bộ, sau đó còn tiện thế đánh sập hết các diễn đàn có đăng tin tức về cô.
Ngay sau đó, khi Tống Minh Hiên tìm thấy hình ảnh chụp trong buối tiệc sinh nhật, cảnh tượng Tô Tú Anh tranh chấp vô lý với Tỏ Cấm Mịch, thậm chí còn đấy mạnh cô xuống bế bơi, đăng lên mạng. Thì Tô Tú Anh cũng tìm ra hình ảnh Tô Tú Anh có quan hệ mập mờ với ông già người Mỹ kia trong nhà hàng tây và hộp đêm, rồi bảo người ta phát ra ngoài.
“Đêm nay dù thế nào cô cũng phải cấn thận “Báo đáp” anh ấy một phen nhé.” Đột nhiên Thịnh Hiền Hoa nól ra một câu đấy ấn ý qua điện thoại.
Tô Cấm Mịch không phải cô gái chưa từng trải việc đời, nghe thấy giọng điệu bỉ ối của cô ấy, trong nháy mắt cỏ hiếu ra được, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Nhưng ngay sau đó cỏ lại nghĩ tới, trước mát cô và Thời Cảnh An vần đang ở trong tình trạng giận dồi…
Thấy rất lâu sau cô vẩn không nói gì, trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài rất nhỏ, Thịnh Hiền Hoa nghi ngờ hỏi: “Hôm qua sau khi về nhà, hai người vần chưa làm lành à?”
“Tôi có cách này, cô muốn nghe không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK