“Cảnh An, đây là rượu mà bố cất kĩ, con tới nếm thử xem!” Tỏ Quốc vr biết tình hình không ổn, lập tức lấy rượu vang mình đã chuấn bị ra, rót cho Thời Cảnh An một ly.
Ông ta tự mình rót rượu cho Thời Cảnh An!
Đến phiên Tô cấm Mịch, Thời Cảnh An lại che cái ly trước mặt cô lại, thản nhiên nói: “Cô ấy không thể uống rượu.”
Tô Quốc Vĩ sửng sốt, rồi ngượng ngùng thu tay về.
Tô Cấm Mịch cũng nhìn về phía Thời cảnh An.
Sao cô lại không biết là mình không thể uống rượu?
Thời Cảnh An liếc mắt nhìn cỏ, sau đó thản nhiên nói: “Phụ nữ có thai không thể uống rượu.”
Có thai?
Tô Cấm Mịch ngạc nhiên Thời Cảnh An: “ông xã, thời gian qua chúng ta đã nói về…”
Thời Cảnh An khống nói gì, chỉ quay đầu mỉm cười cưng chiều với Tô Cấm Mịch.
Tô Cấm Mịch âm thầm giật mình, giống như nghĩtới cái gì đó, tim đập bình bịch.
Thế này là, Thời cảnh An thật sự muốn cô sinh con?
Tô Cấm Mịch nhìn về phía Tỏ Tú Anh theo bản năng.
Chỉ thấy sắc mặt Tô Tú Anh vô cùng khó coi.
Rắc!
Tỏ Tú Anh cứ thế mà bẻ gãy đỏi đũa trong tay.
Du Vân Linh gọi người giúp việc mang đôi đũa mới tới, nhỏ giọng trách cứ Tô Tú Anh lại làm mất mặt mình trước mặt khách như thế, trên thực tế, bà ta mới càng tức hơn.
Thời Cảnh An lại muốn sinh con với con khốn Tô cấm Mịch kia.
Đứa con đó sẽ thừa kế tài sản nhà họ Thời, chẳng phải là mãi mãi sẽ trên cơ nhà họ Tô sao?
“Hay lắm, hay lắm.” Tô Quốc Vĩ lại cười toe toét: “Nói như thế, chẳng bao lâu nữa bố sẽ được làm ông ngoại rồi!”
Cháu trai ngoại của ông ta sau này cũng là người thừa kế của nhà họ Thời, vậy thì ông ta chính là ông ngoại của người thừa kế nhà họ Thời!
Vừa nghĩ tới phân nửa hạng mục nhà họ Thời sẽ hợp tác với ông ta, ỏng ta liền không nhịn được mà thấy hưng phấn.
“Ngài Tô.” Thời cảnh An ngước mắt, ánh mắt có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: “Tôi có chuyện muốn xin ồng chỉ bảo.”
Tỏ Quốc Vĩ được kính trọng mà sợ hãi: “Gì mà xin chỉ bảo chứ, có chuyện gì cứ hỏi là được.”
Thời Cảnh An nhìn Tô cấm Mịch, trong ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng: “Tôi nghe nói, mẹ ruột của cấm Mịch qua đời sớm, ngài Tố chưa từng coi cỏ ấy như con gái ruột của mình, cho dù có mắng mỏ hay đánh đập đi chăng nữa, thì tính ra ông cũng
không hoàn thành trách nhiệm nuôi dưỡng và giáo dục cô ấy.”
“Không biết chuyện này là thật hay giả.”
Tô Cấm Mịch kinh ngạc, trái tim đập bình bịch. Anh nói như vậy rồ ràng là muốn ra mặt thay cô.
“Sao lại thế được… Sao lại có tin đồn như thế chứ, chắc chắn đó là lời đồn!” Tỏ Quốc Vĩ hoảng hốt, quay đằu nhìn chằm chằm vào Du Vân Linh nói: “Vân Linh, chuyện chúng ta giáo dục Cấm Mịch như thế nào, bà là người có quyền lên tiếng nhất.”
Du Vân Linh vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù mẹ là mẹ kế, nhưng đều đối xử bình đẳng với cấm Mịch và Tú Anh. Chỉ là Cảnh An, con cũng biết đấy, trẻ con ấy mà, khó tránh khỏi việc phạm sai lầm, thỉnh thoảng trách cứ, dạy dổ một chút cũng là vì không để cho mấy đứa nó lâm đường lạc lối…”
Tỏ Cấm Mịch âm thầm cười nhạt, đen cũng nói được thành trắng, Du Vân Linh đúng là không mất đi cái khả năng dẻo mồm này!
“Quá khứ tôi mặc kệ.” Thời Cảnh An nâng cái ly chân dài lên, đầu ngón tay vân vẽ, trong mắt hiện ra vẻ nguy hiếm: “Hôm nay cấm Mịch đã trở thành con dâu nhà họ Thời, nếu có người còn muốn sỉ nhục, bắt nạt cô ấy như lúc trước thì Thời Cảnh An tôi tuyệt đối không tha thứ!”
Sắc mặt Tô Quốc Vĩ cũng lập tức thay đối.
Tỏ Tú Anh thầm cắn răng, trong mắt tràn đầy sự đố kị.
Thời Cảnh An thế này đang cố tình làm chổ dựa cho Tô cấm Mịch.
Vốn dĩ người gả cho Thời Cảnh An là cô ta mới đúng!