Tông Chu thỏa mãn ngửa đầu nhìn lên chiếc đèn lồng, môi mỏng đỏ bừng, cằm cổ và quần áo màu trắng trên người cũng bị nhuộm một mảng lớn toàn là máu.
Tông Chu duỗi tay ôm cô gái mềm mại vào trong lòng, giơ tay vuốt ve đầu của cô gái một chút, dáng vẻ dịu dàng ở trong mắt tràn đầy tình yêu, gắn bó ôm ấp giống như người yêu, qua một lát hắn thở dài nói: “Đi thôi” rồi dùng tay đẩy cô gái xuống.
Âm thanh phù phù vang lên, Vệ tiểu thư ngã vào trong hồ nước, nước bắn tung tóe.
Tông Chu đứng ở bên hồ khoanh tay nhìn về phía hồ, đợi những gợn sóng tản ra mới xoay người, giơ tay cởi chiếc áo bào màu trắng làm lộ ra bờ ngực trắng như bạch ngọc... Tiết Thanh nhìn về bên này, phát hiện ra bên trong bộ quần áo màu trắng kia lại là màu đỏ thẫm.
Tông Chu lật quần áo lại mặc lên trên người, nâng tay áo lau vết máu trên khóe miệng và cổ, vết máu dính lên quần áo màu đỏ không lộ ra quá rõ ràng. Một lát sau khuôn mặt hắn khôi phục lại sự nõn nà trước đó, sửa sửa quần áo, giơ tay tháo đèn lồng, chậm rãi rời đi theo một con đường nhỏ.
Mặt hồ khôi phục sự yên tĩnh, xa xa ở giữa hồ ánh đèn lốm đốm, gió mang theo cảm giác lạnh thổi qua cây cối xung quanh. Xuyên qua kẽ hở của núi giả, không biết từ đâu truyền tới tiếng cười nói hỗn loạn nhưng chỉ trong giây lát liền biến mất.
Tiết Thanh rút tay lại, lòng bàn tay bị Liễu Xuân Dương cắn, không phải Liễu Xuân Dương cố ý, chắc là bị dọa trong vô thức. Khi nàng rút tay lại, ngực Liễu Xuân Dương phập phồng kịch liệt, sau đó nàng nghe thấy tiếng thở hồng hộc, giống như một người vốn đang nín thở lại trở lại bình thường vội vàng hít thở lại, hàm răng của hắn run lên, toàn thân cũng bắt đầu run lên.
Cuối cùng hắn cũng chỉ là đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi mà thôi, giết người kiểu như giết gà giết heo chặt đầu xuống làm hai đoạn hắn còn chấp nhận được. Nhưng trường hợp cắn cổ hút máu quỷ dị như mấy lời đàm tiếu này thì mấy đứa nhỏ cổ đại chưa bao giờ xem phim có cảnh rửa tội, quỷ hút máu người này thì đúng là chấn động.
Tiết Thanh giơ tay đè bả vai của Liễu Xuân Dương lại, thấp giọng nói: “Xuân Dương thiếu gia, bây giờ có thể đi rồi…”
Liễu Xuân Dương giơ tay cầm lấy tay nàng, quay đầu lại, cặp mắt hạnh trừng lên nói: “Ăn, ăn thịt người... Yêu quái...”
Còn chút gì là phong thái kiêu căng khí phách hăng hái của đệ tử Liễu gia chứ.
Tiết Thanh cầm tay hắn, trầm giọng nói: “Không sao, không có việc gì, không sao đâu, có ta ở đây.” Nàng dùng sức ấn bả vai hắn lại, lặp lại vài lần.
Liễu Xuân Dương tuy rằng còn đang run rẩy nhưng ánh mắt tan rã đã bắt đầu ngưng tụ: “Ta, ta đi nói cho gia gia...”
Tiết Thanh ấn vai của hắn lên trên núi giả, Liễu Xuân Dương bị núi đá đâm đau, cũng làm cho hắn bình tĩnh lại.
“Ngươi muốn hại chết cả nhà các ngươi sao?” Tiết Thanh nói: “Ngươi cũng thấy rồi đó, người kia chính là yêu quái.”
Nước mắt của Liễu Xuân Dương chảy xuống, nói: “Đúng không? Là yêu quái...”
Tiết Thanh đè bả vai hắn lại, thấp giọng nói: “Hắn là người hay là yêu ngươi muốn làm sao là chuyện của sau này. Hiện tại việc chúng ta phải làm trước tiên là rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi này một cách an toàn, không thu hút sự chú ý của hắn.”
Liễu Xuân Dương nhìn nàng một khắc, đột nhiên hỏi: “Ngươi, ngươi không sợ sao?”
Tiết Thanh gật đầu nói: “Sợ chứ.”
Liễu Xuân Dương chớp mắt nhìn nàng, sợ chỗ nào chứ?
Tiết Thanh nói: “Trong lòng, ngươi không nhìn thấy đâu.” Nàng kéo hắn: “Xuân Dương thiếu gia, giờ ngươi giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, kêu xe đưa chúng ta đi...”
Liễu Xuân Dương nói: “Chúng ta?”
Lúc cần ngốc thì không ngốc, Tiết Thanh nói: “Không nói đến cái này, lát nữa sẽ có cơ hội, chúng ta sẽ thừa cơ trong lúc hỗn loạn mà rời đi.”
Liễu Xuân Dương cảm thấy khó hiểu, nói: “Cơ hội gì? Hỗn loạn gì...” Hắn chưa nói gì thì từ xa đã vang lên âm thanh ồn ào.
“Có người nhảy hồ.”
“Người đâu rồi.”
Nhảy hồ? Liễu Xuân Dương đang sửng sốt thì Tiết Thanh đã đập hắn một cái, nói: “Đi.”
Đi sao? Đột nhiên Liễu Xuân Dương cảm thấy khe núi giả ẩm ướt chật hẹp, sâu rắn ẩn hiện này thật đúng là một nơi an toàn, hắn không hề muốn đi ra ngoài chút nào... Một bàn tay kéo hắn ra ngoài, rõ ràng chỉ có một bước mà Liễu Xuân Dương cảm thấy âm thanh ồn ào ập vào mặt, hắn lùi người lại theo bản năng, có một cánh tay vỗ vai hắn.
“Sẽ không sao đâu, không phải sợ, đi theo ta.”
Tay hắn bị dắt đi, chạy về một hướng. Ánh mắt hắn mơ màng, tiếng ồn ở bên tai, xa xa có thật nhiều đuốc đang chiếu sáng nhưng bước chân của người lôi kéo hắn lại vô cùng vững vàng.
Liễu Xuân Dương nắm chặt tay theo bản năng, chạy chưa được vài bước đã dừng lại.
“Làm sao vậy?” Liễu Xuân Dương không nhịn được hỏi, phát hiện lòng bàn tay đang nắm lấy tay hắn đột nhiên rút ra, hắn không nhịn được mà theo sát một bước: “Ngươi...”
Tiết Thanh đi sát vào một bụi cỏ rồi nói: “Thiền Y.”
Thiền Y thập thập thò thò chui ra từ trong bụi cỏ ra, giọng nói có chút run rẩy nhoài vào phía Tiết Thanh: “... Bị phát hiện rồi sao...? Ta nghe nói có người nhảy hồ...”Truyện -được- cập nhật nhanh nhất tại iread.vn--Tiết Thanh “ừ” một tiếng không giải thích rồi lôi nàng đi, nhìn về Liễu Xuân Dương: “Đi”.
Liễu Xuân Dương nhìn về phía nữ tử trong bóng đêm mờ mịt, bởi vì mới gặp cách đây không lâu nên có thể nhận ra rồi nhìn về Tiết Thanh: “Ngươi, ngươi, muốn...”
Tiết Thanh cắt ngang câu nói của hắn: “Ta muốn đưa nàng ấy đi, không thể ở lại nơi này.”
Không thể ở lại nơi này, yêu quái kia... Liễu Xuân Dương nuốt một ngụm nước bọt, giơ tay xoa xoa mặt, nghiêng ngả lảo đảo đi trước dẫn đường, Tiết Thanh nói: “Thiền Y cúi đầu.”
Thiền Y lập tức cúi đầu, nghe thấy giọng nói của Tiết Thanh cao lên: “... Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì tồi? Xuân Dương thiếu gia ở đây.”
Liễu Xuân Dương cảm thấy phía sau có một lực đẩy đẩy hắn về phía trước, hắn liền đâm vào đám người kia, ánh đuốc chiếu lên. Hắn cảm thấy trong nháy mắt như bị thiêu đốt, cổ họng hắn không nhịn được mà cảm thấy khô rát.
“Xảy ra chuyện gì?” Hắn nghe thấy giọng nói của mình.
Đám tôi tớ chạy tới thấy rõ là hắn thì một người trong số đó vội hô lên: “Xuân Dương thiếu gia... Sao người còn ở đây vậy? Tam lão gia đều đi hết rồi.”
Xuân Dương “ừ” một tiếng, nhìn thấy một thị vệ mặc đồ đỏ xem xét kĩ, lúc sau nghe được lời này liền lui về phía sau, các vị lão gia nhà họ Liễu mang theo một vị thiếu gia. Bọn họ đã tra xét rồi, còn tỳ nữ ở phía sau... Những đệ tử con nhà giàu ra vào có mang theo cũng không có gì lạ, lại còn ở trong Song Viên nhà mình.
“Không có gì cả, có người trượt chân rơi xuống nước... Xuân Dương thiếu gia đi nhanh đi.” Thị vệ mặc đồ đỏ đờ đẫn nói, nhấc chân cọ cọ.
Liễu Xuân Dương quay đầu hỏi: “... Rơi xuống nước sao? Trong hồ sao? Hồ rất lớn rất sâu.... Hay là ta giúp các ngươi.”
Thị vệ mặc đồ đỏ kia cũng không quay đầu, nói: “Không cần, Xuân Dương thiếu gia mau chóng đi đi.”
Liễu Xuân Dương “ừ” một tiếng, trong lòng thầm hô to được, đi mau đi mau... Phía trước chính là xe ngựa của hắn, ngồi lên thôi, nhanh chóng rời khỏi nơi này... Đám tôi tớ xung quanh đan xen, nghiêng người cũng có người vọt tới, tiếng bước chân hỗn độn, cây đuốc đong đưa…
Liễu Xuân Dương nhấc chân liền chạy như điên, đột nhiên có người từ đằng sau đẩy hắn, đồng thời bên tai vang lên tiếng răng rắc. Đột nhiên một giọt nước nong nóng bắn lên cổ hắn, hắn giơ tay lên theo bản năng, cảm thấy dinh dính, nắm được một cây đuốc, chiếu xuống nhìn thấy lòng bàn tay đỏ bừng... Chất lỏng màu đỏ này Liễu Xuân Dương rất quen thuộc, môi và quần áo màu đỏ của Tông Chu... Máu.
Hắn sắp chết sao? Tại sao lại có máu? Hắn phát ra tiếng hét nghẹn ngào nhưng tiếng hét của hắn lại bị lấn áp, bởi vì có một tiếng la thảm thiết khác vang lên.
A… a… a… a…
Tiếng kêu thảm thiết, đao kiếm đâm vào da thịt, ngay lập tức nổ tung bên tai.
Liễu Xuân Dương quay đầu nhìn lại, Tiết Thanh đã ấn hắn xuống, ngã vật ra một bên, đồng thời Thiền Y cũng bị ném qua.
“Cúi đầu bò đi.” Tiết Thanh nói
Ba người bọn họ dường như là quỳ rạp trên mặt đất ngay lập tức, có người theo ánh đao bay về phía bọn họ.
Trong đám người hỗn loạn tràn đầy ánh đao huyết ảnh, không nhìn rõ là mấy người, chỉ nhìn thấy những người tôi tớ không ngừng bắn máu, lăn lông lốc rên la thảm thiết. Còn vị thị vệ mặc đồ đỏ kia đã bị đao quang kiếm ảnh vây quanh, đuốc rơi đầy đất bốc cháy mạnh mẽ, khiến cảnh tượng trước mắt càng thêm hỗn loạn.
“Chuyện này là thế nào?” Liễu Xuân Dương hô, nhìn về phía Tiết Thanh: “Đây là cơ hội mà người nói sao?”
Mới là lạ! Trời đất chứng giám, cơ hội mà nàng nói là Tông Chu sẽ sắp xếp người nói vị tiểu thư kia nhảy hồ... Chứ không phải là gặp phải thích khách đến ám sát.
Đây cũng không phải là cơ hội mà rõ ràng là rắc rối!
... Tiết Thanh nằm ở trên đất, ánh đuốc chiếu lên biểu cảm phức tạp của nàng, vì người tên Tông Chu kia mà tới. Cũng khó trách, một yêu quái như vậy, không biết đã giết bao nhiêu người, luôn có người muốn trả thù hắn.
Chỉ là gặp đúng lúc này liền gặp phải phiền phức.
Thị vệ mặc đồ đỏ chỉ còn một, trừ quấn lấy hắn thì những người khác cũng không chút lưu tình chia nhau chạy về phía những người tôi tớ, có người cũng nhìn thấy ba người đang quỳ rạp trên mặt đất.
Liễu Xuân Dương ngẩng đầu, ánh lửa chiếu rọi trên mặt đất, một ánh đao bổ về phía hắn... Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy lưỡi đao gần như vậy.
Làm sao bây giờ? Liễu Xuân Dương la lên một tiếng, theo bản năng lấy tay ôm đầu, liền nghe được phụt một tiếng, tay và mặt ướt nóng, máu phun hết vào mặt... Đầu hắn bị chém đứt sao? Vậy vì sao lại không đau? Hắn ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn người đàn ông che mặt trước mắt đang trừng mắt không nhúc nhích. Ngay cổ họng cắm một cái côn sắt, mà chủ nhân của côn sắt...
Liễu Xuân Dương ngây ngốc nhìn sang bên cạnh, Tiết Thanh nửa quỳ, một tay nắm lấy côn sắt một tay chống trên mặt đất. Nàng giơ tay rút côn sắt về, máu lại phun tới, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt ngã xuống, run rẩy một cái rồi bất động, đao còn cầm chắc trong tay.
“Hết cách rồi.” Tiết Thanh nói.