Những tỳ nữ này cũng không phải là Hoa tỷ (2) thanh lâu, mỗi người cao lắm cũng chỉ tầm 11, 12 tuổi. Tương lai các nàng có lẽ sẽ trở thành Hoa tỷ, nhưng tuyệt đối sẽ không trở thành Hồng tỷ (3). Bởi vì ngay ở lứa tuổi này của các nàng, tú bà đã lựa chọn ra những người có khả năng để làm Hồng tỷ, sau đó bắt đầu dạy bảo cầm kỳ thư họa cũng như cách hầu hạ, làm hài lòng khách.
Nhưng mà những tỳ nữ này cũng đều là người mà tú bà đã bỏ tiền ra mua, chắc chắn bà ta sẽ không để cho mình lỗ vốn. Bởi vậy mỗi tỳ nữ đều có dáng vẻ hơn người, sau khi trải qua một khoảng thời gian được thanh lâu dạy dỗ, bọn họ càng trở nên đáng yêu hơn, nhất là giọng nói, trở nên vô cùng ngọt ngào và dịu dàng.
“Thiếu gia, để tỳ nữ đến giúp ngài cởi áo.”
“Thiếu gia, ngài nhìn xem nước ấm như vậy đã được chưa...”
Mấy thiếu niên đều bị âm thanh nhỏ nhẹ, trong trẻo của bọn họ thu hút.
Trương Liên Đường cũng bước vào phòng, một tỳ nữ tiến liên giúp hắn ta cởi áo. Trương Liên Đường quay đầu nhìn về phía Tiết Thanh hỏi.
“Sao vậy?”
Tiết Thanh đứng tại chỗ, nhăn mày, ôm bụng đáp.
“Chắc là do chạy quá nhiều nên bị đau sốc hông rồi, bụng tôi hơi đau.” nàng vừa nói vừa rên lên vài tiếng, sau đó nhìn về phía tỳ nữ còn lại đang đứng chờ nàng nãy giờ: “Nhà xí (1) ở đâu?”
Tỳ nữ kia vội vàng đáp: “Thiếu gia đi theo ta”, sau đó liền xoay người đi trước dẫn đường.
“Nếu đau quá thì nên mời đại phu khám đi.” Trương Liên Đường cau mày nói: “Lúc trước cậu mới bị thương đấy.”
Tiết Thanh phất tay.
“Vết thương lúc trước với sốc hông lúc này không có liên quan gì với nhau đâu. Để tôi đi nhà xí là được rồi.”
Thấy Tiết Thanh kiên trì giữ nguyên ý kiến, Trương Liên Đường cũng không nói gì thêm nữa mà bước vào phòng, cửa phòng cũng bị tỳ nữ đóng lại. Tiết Thanh vừa đi vừa giả vờ còng lưng, ôm bụng, theo sau tỳ nữ đi đến nhà xí.
Nhà xí ở đây đúng là khác hẳn những chỗ khác, bài trí gọn gàng, lịch sự, không có mùi hôi thối.
“Lúc đi nhà xí, ta không quen có người đi theo.” Tiết Thanh ngăn cản người tỳ nữ dẫn đường đang tính theo vào, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, Tiết Thanh lại nói tiếp: “Ngươi đi múc nước rồi xách đến đây giúp ta đi, sẵn tiện ta sẽ thay quần áo ở đây luôn để khỏi tốn thời gian.”
Thanh lâu là nơi mà hạng người gì cũng có, người quái dị đến đây cũng rất nhiều, do đó tắm rửa trong nhà xí cũng chỉ là chuyện bình thường, tỳ nữ kia cũng không để ý lắm, vội đáp “Vâng” rồi lui ra ngoài.
Tiết Thanh ngồi trên bồn cầu thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm.
..................................
Tiết Thanh chỉnh sửa quần áo lại cho ngay ngắn rồi đi theo tỳ nữ lên lầu. Cửa phòng được mở ra, tiếng cười của các thiếu niên xen lẫn tiếng thổi sáo, ca hát liền truyền ra ngoài phòng và đến tai Tiết Thanh. Trong phòng bao rộng lớn, 17, 18 thiếu niên đang ngồi sát bên nhau, bên cạnh mỗi người đều có một kỹ nữ trang điểm lộng lẫy ngồi cùng.
“Tam Lang, sao cậu chậm chạp thế?” Sở Minh Huy vẫy tay la to: “Bộ té xuống bồn cầu hả...”
Cách nói giỡn kiểu này dù là thời hiện đại hay cổ đại gì cũng đều có, Tiết Thanh mỉm cười, các thiếu niên khác cũng cười lớn, mấy kỹ nữ kia thấy vậy cũng cười theo. Chỉ một lát mà không khí trong phòng trở nên ồn ào, náo động hơn rất nhiều.
“Tiết thiếu gia, đến đây, ngồi bên này nè.” Trương Song Đồng vẫy tay gọi. Sau khi rửa mặt, thay quần áo, các thiếu niên đều thay đổi, không còn vẻ mệt mỏi nữa mà sôi nổi hơn rất nhiều. Trương Song Đồng đã thay một bộ đồ màu đỏ, trên mặt còn thoa phấn, trông cậu ta còn đẹp hơn nhiều so với cái nàng kỹ nữ đang ngồi bên cạnh.
“Chừa cho cậu người tốt nhất đấy...” Trương Song Đồng nói.
Tiết Thanh nhìn về phía chỗ ngồi của mình, nàng nhìn thấy một thiếu nữ khoảng chừng 16, 17 tuổi đang đứng đó. Gương mặt hình tròn, đôi mắt hạnh xinh đẹp, hai má phấn hồng, vẻ mặt hồn nhiên. Thấy Tiết Thanh nhìn qua, cô gái liền mỉm cười giơ tay.
“Chào Tiết thiếu gia, thiếp tên là Xuân Hiểu.” Nàng ta dịu dàng nói.
Xuân Hiểu này đúng là người tốt nhất trong phòng này, chỉ cần một tiếng cười, một cái phất tay cũng đủ để làm cho các thiếu niên đang ngồi xung quanh phải chú ý. Bởi vì từ nhỏ, Xuân Hiểu đã được tú bà cẩn thận dạy dỗ nên cử chỉ và điệu bộ của nàng quyến rũ hơn nhiều so với những cô gái mà các thiếu niên gặp được hằng ngày. Mặc dù nàng ta không phải là kỹ nữ hạng nhất trong Lục Ý lâu... Lấy địa vị và tiền bạc của đám thiếu niên này còn chưa đủ tư cách để mời Hồng tỷ, nên bây giờ trong phòng bao này, Xuân Hiểu chính là người tốt nhất. Xuân Hiểu cũng tự tin rằng chỉ cần đợi một thời gian nữa, nàng sẽ có thể trở thành hoa khôi giống như Ngô Diễm Nương.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác kia của các thiếu niên, ý cười trong mắt Xuân Hiểu càng nhiều hơn, nhưng khi nhìn về phía Tiết Thanh, nàng lại cảm thấy rất bất ngờ, vẻ mặt thiếu niên kia rất bình tĩnh, mặc dù trên mặt cậu ta cũng hiện lên ý cười, nhưng nụ cười này...
“Chào Xuân Hiểu tỷ tỷ.” Tiết Thanh lễ phép nói xong, lại vén áo, tự nhiên ngồi xuống cạnh nàng ta, ánh mắt nhìn về phía cái bàn: “Xuân Hiểu tỷ tỷ có thể uống rượu à? Ta chỉ uống trà thôi...”
Tiết Thanh vừa nói vừa rót một ly rượu đưa cho Xuân Hiểu, tiếp theo lại rót ra một chén trà cho mình.
Không khí trong phòng lập tức yên tĩnh đến kỳ lạ.
“Sao vậy?” Tiết Thanh cầm chén trà nhìn đám người, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Trương Liên Đường nhìn Tiết Thanh mỉm cười, còn Sở Minh Huy lại giơ tay chỉ vào Tiết Thanh nói.
“Đấy, ta nói có sai đâu, nhìn cậu ta xem, rõ ràng là người từng trải, đã quen với những cảnh tượng thế này. Mọi người nhìn xem, từ nãy đến giờ thái độ của cậu ta đều tự nhiên, thoải mái, quen thuộc giống như ở nhà mình vậy.”
Mấy thiếu niên nghe vậy liền hò hét trêu chọc, ngay cả vị Xuân Hiểu kia cũng tỏ vẻ giận dỗi.
“Chẳng lẽ là do dáng người thiếp quá xấu sao?” Nàng ta nói xong liền giơ tay nắm ống tay áo của Tiết Thanh lắc qua lắc lại.
Không phải là do nàng xấu, chỉ có điều dù nàng có là tiên nữ thì ta cũng không thích được, Tiết Thanh cười thầm.
“Tôi đâu có biết đâu, không phải vậy đâu nha...” Tiết Thanh giả vờ như không hiểu tại sao mọi người lại cười: “Hôm nay Liên Đường thiếu gia mời khách, lại chọn chỗ tốt nhất để chiêu đãi, thế nên tất nhiên tôi phải tự nhiên như ở nhà rồi, tại sao lại phải câu nệ làm gì? Làm như vậy chẳng phải đã phụ lòng tốt của Liên Đường thiếu gia rồi sao?”
Các thiếu niên ở đây đều khẽ giật mình, Trương Liên Đường thì cười ha ha.
Sở Minh Huy thì trừng mắt: “Nói vậy cũng được à?”
Các thiếu niên cười to, các kỹ nữ cũng che miệng khẽ cười.
“Tiết thiếu gia thật thú vị.” Các nàng ồn ào nói.
Chỉ có mình Quách Tử An không cười mà chỉ hứ một tiếng, sau đó nói: “Cái đồ nịnh hót.”
Mặc dù hiện giờ không phải ban đêm, không có ánh đèn chập chờn, làm say lòng người, nhưng xã Trường Lạc đều là các thiếu niên tuổi trẻ, lại có kỹ nữ mời rượu, đàn hát, nhảy múa, nên bọn họ cảm thấy không tệ. Đây cũng là một khía cạnh đặc sắc khác của thanh lâu.
Đều là các thiếu niên trẻ tuổi, mạnh mẽ, sau khi uống rượu vào khó tránh khỏi sẽ động tay sờ mó, xoa bóp các kỹ nữ bên cạnh, vui đùa ầm ĩ. Mặc dù người lớn nhất cũng chỉ khoảng 16, 17 tuổi, nhỏ nhất cũng chỉ 12, 13, thế nhưng ở nhà giàu thường có nuôi dưỡng sẵn các tỳ nữ xinh đẹp để... Mấy thiếu niên này cũng không phải là người đơn thuần đến nỗi không biết gì về chuyện nam nữ. Bây giờ lại ỷ vào việc hôm nay đã giành được chiến thắng trong trận đấu xúc cúc, còn được gặp mặt Tri phủ đại nhân, mà tùy ý quậy phá theo ý thích. Bởi vì bọn họ nghĩ rằng với “vinh dự” hôm nay, khẳng định người nhà sẽ không trách cứ bọn họ.
Đối với cảnh tượng trước mặt, Tiết Thanh không chút xấu hổ, nàng vừa ăn vừa uống trà. Lục Ý lâu này quả nhiên là một nơi rất tốt, đồ ăn nước uống đều thuộc loại tốt nhất. Ngược lại với Tiết Thanh, Xuân Hiểu ngồi bên cạnh cảm thấy hơi lúng túng. Mặc kệ nàng làm gì, hờn dỗi hay vui đùa, Tiết Thanh cũng chỉ bình tĩnh mỉm cười. Mặc dù Tiết Thanh cũng không bỏ lơ nàng, mỗi lần nàng hỏi đều trả lời, thỉnh thoảng còn khen tặng vài câu bảo hát hay, nhưng đối với một kỹ nữ như nàng mà nói, một người khách bình tĩnh như Tiết Thanh chính là sự thất bại dành cho nàng.
Xuân Hiểu liên tục mời rượu Tiết Thanh nhưng không được, vì vậy liền dứt khoát nắm tay Tiết Thanh kéo đến đặt lên trên ngực mình bảo: “Tiết thiếu gia, ngài vừa mới nói chơi xúc cúc nên tim đập nhanh. Nhưng kỳ lạ là thiếp không chơi xúc cúc mà tim cũng đập nhanh, vậy là sao, ngài không tin thì sờ thử xem.”
Đối với những vị khách lớn tuổi, nếu như bọn họ càng tiến tới thì nàng càng lui bước, tỏ vẻ hồn nhiên sợ hãi thì càng dễ kích thích bọn họ. Nhưng đối với những thiếu niên chưa từng trải qua mấy chuyện nam nữ này mà nói, vẫn là trực tiếp quyến rũ sẽ tốt hơn.
Xuân Hiểu rất tự tin vào sắc đẹp của mình...
Tiết Thanh nhịn không được cười, lại có chút áy náy, nên không tránh ra mà chuyên tâm đè tay lên ngực Xuân Hiểu nói.
“Bình thường mà, chắc là do tỷ tỷ uống quá nhiều rượu rồi. Về sau đừng có uống nhiều như vậy nữa.”
Xuân Hiểu dở khóc dở cười, nhìn kỹ Tiết Thanh. Gương mặt thiếu niên này rất nhỏ, mắt to, cằm thon nhọn, mặc dù chưa phát triển hết nhưng vẫn nhìn thấy rất điển trai... Tuy nhiên có hơi mềm mại kiểu con gái... Hả? Đừng nói là thiếu niên này không thích con gái nha?
Bây giờ có rất nhiều quý công tử thích con trai... Trong thành cũng có một thanh lâu nhỏ để...
Có người cười ngồi lại gần.
“Xuân Hiểu, đừng phí sức nữa.” Trương Liên Đường cười, giơ chén rượu chạm nhẹ vào chén rượu của Xuân Hiểu: “Tiết thiếu gia đang chuyên tâm học tập, thế nên trước khi thi đậu Trạng Nguyên, cậu ta sẽ không để ý gì khác đâu.”
Mặc dù Xuân Hiểu vẫn chưa hiểu rõ lắm nhưng vẫn cười hì hì, cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch.
“Thì ra là thế, vậy để thiếp hát tặng Tiết thiếu gia một bài cổ vũ tinh thần học tập nhé.” Nàng nói xong liền chủ động đứng lên... Tiết Thanh nhìn ra được, Trương Liên Đường muốn nói gì đó với nàng.
Xuân Hiểu thướt tha đến trên sân khấu, nhận cây đàn tỳ bà từ trong tay một kỹ nữ khác, sau đó ngồi xuống, chậm rãi gảy đàn, cất tiếng hát lên.
“...canh ba đốt đèn, canh năm gà gáy, chính là lúc nam nhi đọc sách... Lúc còn trẻ không lo chăm học, sợ về già hối hận cũng muộn màng...”
Trong phòng các thiếu niên lập tức reo hò kêu lên.
“Không muốn đâu... Khó khăn lắm mới rời xa lớp học...”
“Tha mạng với... Có phải tiên sinh đã nhận tiền rồi hay không...”
Trong phòng cười giỡn ồn ào, Tiết Thanh cũng cười theo.
“Xuân Hiểu cô nương này đúng là không tệ.” Trương Liên Đường cười nói.
Tiết Thanh gật đầu, nàng ta đúng là một Hồng tỷ xuất sắc. Tuy nhiên nàng vẫn cảm thấy thương cảm cho cô nương này, bởi vì mặc dù được tú bà đào tạo nhưng rốt cuộc cũng phải bán thân.
“Cậu cũng không tệ.” Trương Liên Đường nhìn nàng cười nói, giơ chén rượu lên.
Trước thì khen kỹ nữ không tệ, sau lại khen nàng không tệ, nói như vậy rất dễ khiến người ta hiểu lầm rằng đang châm biếm nàng giống với kỹ nữ, khiến nàng cảm thấy nhục nhã. Nhưng Tiết Thanh không hề hiểu lầm, bởi vì dù cho nàng không thương hại mấy cô nương thanh lâu này đi nữa thì chắc chắn nàng cũng sẽ không ghét bỏ người ta, thế nên có so sánh nàng với kỹ nữ cũng chẳng sao.
Tiết Thanh cười, cầm chén trà giơ lên.
***
(1) Nhà xí: Nhà vệ sinh.
(2) Hoa tỷ: Kỹ nữ.
(3) Hồng tỷ: Kỹ nữ cấp bậc cao hơn Hoa tỷ.