"Ôi mẹ ơi." Sở Minh Huy thở ra một hơi thật dài: "Tam Lang vẫn là Bảo Chương đế cơ."
Có người thanh niên không nhịn được hơi nhìn ra bên ngoài, tuy rằng không nhìn thấy bên ngoài, nhưng bọn họ biết ở gần Tri Tri đường có quan binh canh gác. Lúc Trương Liên Đường đi đến đây còn bị giữ lại hỏi, đến gã sai vặt dẫn ngựa cũng bị kiểm tra một lượt… Cái gọi là kiểm tra chính là nam nhân cởi quần áo ra để xác nhận có phải là nam nhân thật hay không.
"Nếu như bọn họ lục soát bọn thái giám thì sẽ thế nào nhỉ?" Sở Minh Huy tưởng tượng đến tình cảnh này.
Nếu là trước đây tất cả mọi người đều sẽ cười lên, nhưng lần này những thanh niên kia hơi hơi miễn cưỡng, chỉ có hai người cá biệt là nhếch nhếch khóe miệng.
Bọn họ sẽ không lục soát đến thái giám, bởi vì đây là mệnh lệnh truyền ra từ trong cung, mà người kia thì đang lưu vong ở bên ngoài.
"Cũng không nhất định đâu." Có người nhỏ giọng nhắc nhở Sở Minh Huy, dù sao hiện tại trong triều đình có một Bảo Chương đế cơ rồi, mà Tiết Thanh tự xưng là Bảo Chương đế cơ chân chính thì đang lưu vong và bị đuổi bắt.
Làm sao dám nói Tiết Thanh chính là Bảo Chương đế cơ, vậy người đang ở trong triều đình kia chẳng phải là giả sao? Ai là triều đình, Sở Minh Huy sao? Nói khoác không biết ngượng.
Sở Minh Huy cũng không sợ hãi chút nào, nói: "Tam Lang cũng không phải nói láo."
Trương Song Đồng nói: "Sai rồi."
Đúng vậy, sai rồi, tại sao không phải Tiết Thanh nói láo?
"Không phải, ý của ta là, không phải Lang, mà là Nương." Trương Song Đồng ngáp một cái nói.
Trong phòng im lặng một khắc, tốt thôi, Tam Nương, nhưng bản thân Tam Nương đã là một lời nói dối…
"Vậy cái nào thì coi là lời nói dối đây, đó là hành động bất đắc dĩ để đế cơ che giấu thân phận." Sở Minh Huy nói: "Ngoài ra nàng đã nói dối cái gì? Từ chuyện nhỏ, nàng nói chơi xúc cúc có thể thắng, chúng ta chơi xúc cúc đã thắng rồi phải không?"
Vậy cũng đúng, những người thanh niên kia nhớ tới thời niên thiếu, thời niên thiếu a, đã gần bốn năm rồi, mà dường như mới ngày hôm qua.
"Nàng nói chúng ta có thể cứu Trương Niện, trị tội Liêu Thừa, sau đó chúng ta có phải đều làm được rồi?"
Chuyện kia a, trên mặt các thanh niên không nhịn được xuất hiện ý cười, càng có thêm mấy phần kích động cùng đắc ý. Đây chính là chuyện bọn họ đắc ý nhất trong đời này, thậm chí còn đắc ý hơn khi thi khoa cử đậu tú tài cử nhân gì đó.
"Sau đó nàng nói muốn tham gia khoa cử, thi trạng nguyên, nàng cũng thi đậu phải không?"
"Không thể nói nàng thi đậu trạng nguyên là bởi vì thân phận Bảo Chương đế cơ. Đó là học và giỏi thật sự, mọi người cũng đã tận mắt kiểm tra, không thể giả được."
Cái này cũng đúng, với học vấn của Tiết Thanh, cho dù không có bài văn làm ở Túy Tiên lâu, bọn họ cũng tin tưởng mà không nghi ngờ chút nào. Mấy năm qua nàng học hành như thế nào, cố gắng như thế nào, làm thơ viết chữ, trong kỳ thi quân tử qua ải trảm tướng như thế nào, từ trước đến nay bọn họ đều tận mắt nhìn thấy…
Vậy nếu nói như vậy, bảo sao mà Tiết Thanh lại lợi hại như vậy, hóa ra là đế cơ, huyết thống của thiên tử…
Loại cảm giác này, người bạn vẫn luôn bên cạnh mình, đã biến thành nữ tử, lại biến thành người có huyết thống thiên tử…
Các thiếu niên ngồi vây quanh không nói gì, nhưng bầu không khí thay đổi rồi, có một loại cảm giác nói không lên lời.
Trong phòng hơi xao động.
"Những lời này, ở bên ngoài không cần nói." Trương Liên Đường mở miệng nói.
Lời này nói rất thú vị, các thiếu niên ngồi đây liếc mắt nhìn nhau.
"Liên Đường ca, ngươi cũng tin Tiết Thanh là Bảo Chương đế cơ rồi à?" Sở Minh Huy hỏi một cách dứt khoát.
Tất cả tầm mắt của mọi người đều hướng về Trương Liên Đường.
Trương Liên Đường cũng không do dự, nói: "Ta tin tưởng không phải là thân phận của nàng, mà là ta tin tưởng việc mà nàng làm." Tầm mắt nhìn về phía mọi người: "Là việc đúng đắn."
Thân phận, cùng việc muốn làm, hóa ra khác nhau sao?
"Giống như Sở Minh Huy vừa nói, cái chúng ta thấy không phải nàng là ai, mà là con người nàng." Trương Liên Đường nói tiếp: "Việc mà nàng làm từ trước tới nay đều là việc đúng đắn, vì vậy ta tin tưởng nàng, có lý do làm việc này."
Những thiếu niên kia ngồi đây vẻ mặt đăm chiêu.
"Có điều, thân phận đế cơ cùng với huyết thống thiên tử, không phải mọi người có thể nghị luận một cách tùy ý, vì vậy mọi người nói chuyện phải chú ý." Trương Liên Đường nói.
Việc này những thiếu niên kia đều biết, việc lớn của triều đình đặc biệt là việc của hoàng gia, một khi liên lụy thì cũng không phải là việc của một người nữa, mà là toàn bộ gia tộc.
Mọi người gật gù.
"Liên Đường ca yên tâm đi."
"Chúng ta ở bên ngoài sẽ không nói lung tung."
Mọi người dồn dập nói nhưng lại có âm thanh xem thường cất cao.
"Thôi đi, loại chuyện như vậy ở bên ngoài không nói mới là lạ đấy."
Mọi người quay đầu lại nhìn, là Trương Song Đồng.
"Đây không phải là việc chúng ta có nói hay không, chỉ cần hỏi thăm bất cứ người nào ở bên ngoài, người dân ở đầu đường, nữ nhi Tống Nguyên là đế cơ, hay trạng nguyên Tiết Thanh là đế cơ, bọn họ sẽ nói tin ai?" Trương Song Đồng hất ống tay áo lên bàn nói: "Còn cần chúng ta nói hay không, thiên hạ, miệng lưỡi thế gian a."
Đúng vậy, chuyện này không thể che giấu được, dù sao Tiết Thanh hô lên câu nói kia trước mặt gần ngàn người ở ngay trước cửa hoàng thành, coi như triều đình nghiêm lệnh, có thể giấu người trong thiên hạ bao lâu?
Năm đó tiên đế, hoàng hậu, Bảo Chương đế cơ đột nhiên qua đời, có năm vị cố mệnh đại thần quản triều đình, có quan lại cường quyền uy hiếp, lại có thần tích lôi thần trừng phạt ác linh khắp thành, dù là như vậy vẫn có các loại phỏng đoán lén lút lưu truyền đó thôi.
Hiện tại mọi người đều sống sót, vậy thì náo nhiệt rồi.
Ai có thể không nghị luận, lại có lý do gì để ngăn cản nghị luận, để ngăn cản nghị luận đầu tiên triều đình phải giải thích rõ ràng sự tình a, nếu đã cần nói thì có thể nói mà.
Trong phòng đột nhiên trở nên náo nhiệt, vốn đều là người trẻ tuổi, cũng không nhịn được lại nghị luận, nói đông nói tây, nghĩ tới quá khứ nhớ lại ngày xưa và hiếu kì hiện tại.
"Bây giờ Tam Nương thế nào rồi?"
"Mặc đồ nữ nhi hả?"
"Có thể thế nào được, lúc giả làm nam nhân đã xấu, biến thành nữ nhân thì càng xấu hơn rồi."
"Khi đó đã cảm thấy Tiết Thanh nàng gầy gò nho nhỏ không giống nam nhân chút nào!"
"Ngươi đừng có mà nói mạnh miệng, lúc đó ngươi kêu một tiếng lại một tiếng Thanh Tử ca Thanh Tử ca, ngươi mới giống nữ nhân ấy."
"Không cần nói vấn đề này nữa, Tiết Thanh nàng đã nhìn thấy chúng ta tắm rửa!"
Đề tài càng ngày càng kỳ cục, Trương Liên Đường lắc đầu một cái đi ra ngoài, đứng ở trong sân, sắc trời đã sáng choang, trong phòng các thanh niên đã thức cả đêm nhưng lại không ai chịu đi ngủ, vẫn còn tiếp tục đùa giỡn các kiểu. Tuy rằng cũng không có ai nói nhưng Trương Liên Đường biết trong lòng tất cả mọi người đều quan tâm một vấn đề.
Bây giờ Tiết Thanh ở đâu?
Có lẽ đã ra khỏi thành, trốn đi rất xa rồi.
Vào giờ phút này, nàng không thích hợp xuất hiện, không xuất hiện còn có thể phá vỡ cục diện này, nếu mà xuất hiện cục diện ngược lại sẽ không phá nổi nữa…
Bên kia cửa viện truyền đến tiếng huyên náo, có người đang nói chuyện, có quan binh đang đặt câu hỏi, chỉ sau chốc lát, hai gã sai vặt mang đến hai cái giỏ, một cái chứa gạo mì rau thịt, cái còn lại là các loại đồ dùng như giấy và bút mực. Tri Tri đường là chỗ mà Trương gia cung cấp cho các thiếu niên của Trường An phủ đọc sách, các đồ dùng đúng giờ đều sẽ đưa đến, đây là thói quen ngay từ ngày đầu tiên đã có và vẫn duy trì đến hiện tại.
Hiển nhiên bọn sai vặt đã bị kiểm tra rồi, quần áo hơi ngổn ngang, đồ ở trong giỏ cũng ngổn ngang, hai người vừa thu dọn vừa đi vào bên trong, nhìn thấy Trương Liên Đường, một gã sai vặt hình như nhớ đến cái gì.
"Thiếu gia, người làm ở cửa hàng sách nói, văn tập mà lần trước ngươi tìm đã mang đến." Hắn nói.
Vẻ mặt Trương Liên Đường hơi kinh ngạc: "Nhanh như vậy sao?"
Nhanh sao? Nhà sách đó là sản nghiệp của Thường gia Trường An phủ, một tiểu thiếu gia của Thường gia cũng ở kinh thành, không đi học mà đi làm ăn, đã là đồng hương tự nhiên phải chăm sóc lẫn nhau, trước kia cần cái gì cũng kịp thời mang đến.
Có lẽ nói bây giờ giới nghiêm ở kinh thành còn có thể mang đến nhanh như vậy, ai mà biết được, người làm ăn luôn có biện pháp thôi. Hơn nữa trên đường cũng không cấm người đi lại, dù sao người khắp kinh thành đều cần ăn uống để sống mà…
"Đây ạ." Gã sai vặt nhanh chóng rút ra một quyển sách đưa tới.
Trương Liên Đường tiếp nhận cũng không mở ra xem ngay lập tức, cầm trong tay rồi tiếp tục đăm chiêu nhìn trong viện.
Triều đình xảy ra chuyện rồi, ngoài cửa còn có quan binh bảo vệ, ra vào đều phải kiểm tra, làm gì có tâm tình mà đọc sách nữa, hai gã sai vặt nhẹ nhàng đi vào, đến khi lại đi ra đã không thấy Trương Liên Đường rồi.
Trong phòng, Trương Liên Đường mở văn tập ra, văn tập này cũng không dày, lật qua từng tờ từng tờ mãi đến tận khi nhìn thấy một tờ giấy có in một khối hình vuông, ngón tay mơn trớn hai chữ ở bên cạnh đó.
Bình an.
"Nhanh như vậy đã đưa tin tức đến." Hắn nhỏ giọng nói, cau mày: "Vậy là vẫn ở trong thành, tại sao vẫn chưa đi?"
Quá nguy hiểm.
……
Lúc bóng đêm lại phủ xuống, bên trong Túy Tiên lâu khôi phục yên tĩnh, tính ra từ khi Tần Đàm Công bị bắt và Bảo Chương đế cơ về triều, lại đến Hắc Giáp vệ vào thành làm loạn, Tiết Thanh đại nghịch chạy trốn, một chuyện lại tiếp một chuyện xảy ra nhanh chóng, Túy Tiên lâu đã đóng cửa không kinh doanh được một thời gian rồi, các cô nương vốn là ban ngày nghỉ ngơi ban đêm lại ra làm việc, giờ đều bị thay đổi lại rồi.
Trên đường tiếng vó ngựa vẫn không ngừng.
Xuân Hiểu nhìn từng đội từng đội quan binh giơ đuốc chạy qua, xa xa không biết nơi nào truyền đến tiếng huyên náo, chắc là lại có người bị lục soát.
Cửa bị kéo ra, Xuân Hiểu vội quay đầu lại nhìn thấy một nữ tử mặc áo lót giơ lên ống tay áo lộ ra một đoạn dài cánh tay, trên cổ tay đeo ba bốn vòng tay vàng đi tới, lập tức mùi thơm nức mũi…
"Ngươi trốn ở đâu vậy?" Xuân Hiểu hỏi nhỏ, liền muốn đóng cửa sổ lại.
Nữ tử đi tới, đưa tay ngăn trở động tác của Xuân Hiểu, thò người ra xem phía bên ngoài, tay thả xuống lộ ra khuôn mặt, một đôi mắt lưu chuyển nhìn về phía bóng đêm.
"Nhìn gì vậy, nhìn gì vậy." Xuân Hiểu mấy phần tức giận, kéo nàng trở lại, đóng cửa sổ lại, đè thấp giọng nói: "Bây giờ nhà nào cũng kiểm tra người xa lạ, nữ quyến cũng không buông tha, ngươi rốt cuộc bao giờ mới đi?"
Tiết Thanh tựa ở trên cửa sổ, nói: "Vội cái gì." Nới rộng lưng áo, lười biếng.
Vẻ mặt Xuân Hiểu ghét bỏ, nói: "Ngươi đừng học loạn có được không, rất xấu." Lại nói: "Trong lâu này một ngày kiểm tra rất nhiều lần, bên ngoài cũng là kiểm tra từng nhà một, trong thành có thể rộng đến đâu, quan binh nhiều như vậy, ngươi cho dù lợi hại đến đâu, trốn đến trốn đi cũng sẽ lộ ra sơ hở…" Đưa tay chọc trán của Tiết Thanh, oán hận: "Nếu như ngươi bị bắt được mà hại chết ta, ta thành quỷ cũng không buông tha ngươi."
Tiết Thanh lắc lắc đầu theo tay nàng, nói: "Biết rồi, biết rồi, ngươi yên tâm đi."
Xuân Hiểu cắn răng: "Ngươi không phải nói Vương tướng gia tin ngươi, ngươi đi tìm hắn a, hắn khẳng định sẽ bảo vệ ngươi an toàn, trốn ở chỗ ta có ích lợi gì."
Tiết Thanh cười nói: "Bây giờ không ai có thể bảo vệ ta an toàn." Giơ tay chọc mặt Xuân Hiểu: "Ngoại trừ Xuân Hiểu."
Vẫn còn đùa được! Xuân Hiểu tức giận đánh rơi tay nàng, muốn mắng hai câu nhưng cổ họng không hiểu tại sao có chút chua xót, chỉ hừ một tiếng.
Tiết Thanh đã thu tay về, nghiêm mặt nói: "Không thể đi tìm Vương tướng gia, tìm hắn, cục diện sẽ bị phá hủy, sẽ không được chơi nữa." Lại nói: "Đừng nóng vội, ta đang đợi một người, đợi được rồi ta sẽ đi ngay."
Bây giờ mà còn chờ người? Chờ ai?
"Hắn có thể cứu ngươi?" Xuân Hiểu không nhịn được hỏi.
Tiết Thanh giơ tay đẩy cửa sổ hở ra một cái khe, nhìn trên đường bóng đêm đen kịt, lắc đầu một cái.
"Hắn sẽ không cứu ta, ta cũng không muốn hắn cứu ta, ta chỉ là muốn nhìn hắn một chút."
Chỉ là vì liếc mắt nhìn? Thời điểm nguy hiểm như vậy, còn đùa say mê gì nữa, thật không hiểu nổi!
Xuân Hiểu mắt trợn trắng, quay người rời đi.
Tiết Thanh vẫn đứng đó.
"Không phải say mê, mà là…" Nàng nhỏ giọng nói: "Không phục."
Nói xong lại hơi run run, câu nói này nàng cũng nói ra rồi, nàng giơ tay mở cửa sổ rộng thêm…
……
Móng ngựa "đạp đạp" ngựa xe như nước, ngoại trừ quan binh còn có nhiều đội nghi trượng, dưới ánh mặt trời chói chang của ngày đông cờ màu phấp phới, diễm lệ lóa mắt.
Trên đường cái vốn yên tĩnh nhiều ngày thì trong nháy mắt trở nên huyên náo, dân chúng nghe thấy động tĩnh cũng cẩn thận từng li từng tí một ló đầu, phát hiện tuy đầu đường cuối ngõ vẫn có quan binh đóng giữ nhưng cũng không ngăn cản bọn họ ra ngoài.
Xảy ra chuyện gì?
Đã lâu kinh thành không nhìn thấy nghi trượng đẹp đẽ xa hoa như thế, lại còn vào lúc này.
Trong nghi trượng một chiếc xe ngựa càng thêm đẹp đẽ, xa hoa đi ra.
Rất nhiều người nhà gần đường đang nhìn trộm, chờ nhìn thấy chiếc xe ngựa này, mấy lão nhân lớn tuổi giật mình kêu lên.
"Đó là nghi trượng của thái tử a!"
"Ôi lần trước nhìn thấy là từ mấy chục năm trước a!"
"Thái tử? A, là đế cơ, là Bảo Chương đế cơ xuất hành!"
"Tế thiên à?"
Trên đường dần dần tuôn ra rất nhiều người, sau khi bị bọn quan binh vây cản, nhìn xe ngựa đã đi xa, châu báu trang sức trên xe ngựa
hoàng gia, có thể làm cho dân chúng đang vây xem nhìn thấy người ngồi bên trong, tuy rằng lờ mờ không thấy rõ lắm.
Không giống với lễ đưa ma ở ngự nhai lần trước, lần này Bảo Chương đế cơ ngồi ngay ngắn, không mặc lễ phục thái tử đẹp đẽ, chỉ là quần áo đơn giản.
Người qua đường cũng nghe được mục đích xuất hành, bái phỏng Hoàng Tự.
Bái phỏng Hoàng Tự, là lấy thân phận vãn bối học sinh, vì vậy không được mặc lễ phục.
Văn võ bá quan bao vây xe ngựa hoàng gia, phía trước là Vương Liệt Dương cùng Trần Thịnh dẫn đường, phía sau là Lư Diêm áp trận, mênh mông cuồn cuộn hướng về ngoài thành.
"Lúc trước chỉ nghe nói Tần Đàm Công mang theo tiểu hoàng đế đi tìm Hoàng Tự nhưng lại chưa bao giờ có nghi thức lớn như vậy."
"Đó là bởi vì không biết có thể tìm tới hay không, không tìm được mà lại bày ra nghi thức chẳng phải là mất mặt?"
"Bảo Chương đế cơ lần đầu tiên bái kiến Hoàng Tự đã không sợ mất mặt?"
"Bởi vì Bảo Chương đế cơ là đế cơ thật mà, Hoàng Tự nhất định sẽ gặp."
Tiếng nghị luận bên cạnh càng ngày càng ầm ĩ, xe ngựa của Bảo Chương đế cơ chạy ra khỏi cửa thành, bách tính vây xem hoàn toàn không được phép ra khỏi thành. Kinh thành vẫn đang giới nghiêm, chỉ có văn võ bá quan có thể ra khỏi cửa thành, bách tính bị cửa thành ngăn chặn rất là tiếc nuối, do dự chờ để xem hay là rời đi, ai biết tìm kiếm Hoàng Tự phải mất bao lâu…
Nhưng điều mọi người không ngờ chính là, hoàn toàn không đi ra ngoài bao xa, một gian miếu nhỏ ngay ở cửa thành chính là Hoàng Tự rồi.
……
"Điện hạ."
Tống Anh được nghênh tiếp đi xuống xe ngựa, Trần Thịnh luôn luôn trầm ổn bây giờ cũng không nhịn được hơi hơi kích động, đưa tay chỉ về tòa miếu nhỏ không bắt mắt này.
Tường viện thấp bé, vây quanh bên trong một gian tiểu điện, lúc này tấm biển trên cửa miếu trống trơn.
Tống Anh ngẩng đầu, sửa sang lại quần áo, tiến lên thi lễ, cao giọng.
"Tứ đại sư có ở đó không?"
Giọng nữ hài tử trong trẻo, sau một khắc kẽo kẹt một tiếng, cửa miếu cũ nát được mở ra.
"A di đà phật."
Phật hiệu trầm thấp, mơn trớn bên tai mỗi người ở đây, trời đất trong nháy mắt không còn tiếng hỗn tạp.
Tầm mắt mọi người nhìn về phía cửa miếu, một lão tăng tay cầm pháp trượng, mang phật quan, khoác áo cà sa, mặt mũi trang nghiêm xuất hiện ở bên trong ánh nắng của trời đông giá rét, rực rỡ, chói mắt…
Một tên lính quèn ở trên tường thành cách đó không xa đối diện với cửa miếu bên này ngẩng đầu lên, dưới vành mũ che khuất nửa gương mặt, môi hơi động.
Chậc.