Chuyện của hoàng đế, hoàng hậu và công chúa không phải bách tính có thể tự ý đàm luận, cho dù hỏi người lớn họ cũng chỉ nói hoàng hậu và đế cơ bị sét đánh. Khi đó là tháng sáu, chính là lúc nhiều sét nhiều mưa nhất, hàng năm người bị sét đánh chết rất nhiều nên không hiếm lạ. Thế nhưng chỉ có những người tội ác tày trời mới bị sét trời đánh chết, hoàng hậu và công chúa là chân phượng thần mạch, sao có thể bị sét đánh chết, sét trời giáng xuống dĩ nhiên không phải nhằm vào hoàng hậu và đế cơ, mà chính là ở nơi có tội ác tày trời, hoàng hậu và đế cơ mới bị liên lụy mà chết. Thế nên chỗ đó bị triều đình cho là đất của ác quỷ, đương nhiên người ở đó đều là tà ma ác quỷ, chỗ đó chính là Huỳnh Sa Đạo.
Bây giờ một đám người Huỳnh Sa Đạo xuất hiện ám sát Tống Nguyên, nói không đội trời chung với Tống Nguyên, người của vùng đất ác quỷ nói không đội trời chung với Tống Nguyên… Thiền Y im lặng một khắc, đề tài này không thể nói nhưng suy nghĩ lại không cách nào khống chế, chắc hẳn lúc này những người khác cũng không cách nào khống chế ý nghĩ này.
"Sư phụ, Tống đại nhân cũng là người Huỳnh Sa Đạo ư." Cuối cùng nàng không nhịn được nói ra.
Dương Tĩnh Xương nói: "Nói thế cũng không phải, Tống đại nhân không phải người Huỳnh Sa Đạo, mà lúc ấy chính là người hầu ở Huỳnh Sa Đạo, dịch phó dịch trạm ở Huỳnh Sa Đạo." Không hỏi vì sao bị ám sát, chuyện có quan hệ tới Tống Nguyên cũng có thể hơi nhiều lời một chút, lại nói: "Đúng vào lúc đang chờ đợi Tần Đàm Công tới đón hoàng hậu công chúa, vì hoàng hậu công chúa xảy ra bất trắc, Tần Đàm Công bị bệnh tim tại dịch trạm, Tống Nguyên liền… ừm làm quen Tần Đàm Công, được đưa tới kinh thành."
Thiền Y “ồ” một tiếng, đón nhận áo choàng của Dương Tĩnh Xương, bưng trà tới, tuyết bên ngoài đã ngừng, đốt thêm mấy cục than, xua tan cái lạnh đang dần dần tăng lên.
Dương Tĩnh Xương nói: "Hôm nay không cần sắc thuốc, ngươi nghỉ sớm một chút đi." Vào ban ngày quan binh điều tra đã bị kinh hãi không ít.
Thiền Y đáp vâng, đi tới cửa lại dừng lại, chần chừ một chút quay đầu lại hỏi nói: "Sư phụ, năm đó sét và lửa tại Hoàng Sa Đạo rất lớn sao?"
Nếu không sao có thể thiêu chết hoàng hậu và đế cơ?
Dương Tĩnh Xương im lặng một khắc, nói: "Lửa lớn thiêu ba ngày ba đêm, thành Hoàng Sa Đạo biến thành đất bằng."
Thiền Y sợ hãi, tay vịn cửa nắm chặt, mắt trừng lớn nói: "Vậy người trong thành..."
Dương Tĩnh Xương nói: "Lúc thành Huỳnh Sa Đạo phồn thịnh có năm, sáu ngàn nhân khẩu, cuối cùng còn sống không tới ngàn người, lúc lửa cháy là buổi tối, nhà nào cũng đóng cửa ngủ nên…" Ông lắc đầu giống như không nói được nữa.
Mấy ngàn người, có gió chui vào trong khe cửa, phát ra tiếng kỳ lạ, Thiền Y bị hù run lên mở cửa, gió cuốn lấy mành cửa bay tán loạn, nàng cúi đầu nói: "Sư phụ người cũng nghỉ ngơi đi."
Tuyết đọng trong sân cũng không dày, đi qua lưu lại một dấu chân mờ, kinh thành vẫn cấm đi lại vào ban đêm như cũ, giống như chốn không người vắng ngắt, nhưng đi qua chỗ ban ngày Ngọc Nương Tử làm lễ tế hung đồ rồi tự vẫn, quan phủ điều tra hộ tịch người Huỳnh Sa Đạo, lúc này tất nhiên người người nhà nhà đều tự khắc nói tới Huỳnh Sa Đạo, thời gian qua đi tám năm, chuyện Huỳnh Sa Đạo vốn đã bị lãng quên lại xuất hiện trước mặt mọi người lần nữa, thảm liệt ác liệt hùng hổ dọa người.
"… Người sống sót ở thành Huỳnh Sa Đạo, không phải là bị phong kín… Sao xuất hiện nhiều người Huỳnh Sa Đạo như vậy…"
"… Khi đó những người Huỳnh Sa Đạo ra ngoài trốn được một kiếp đều bị cho rằng không phải ác quỷ nên không tiếp tục truy cứu…"
"… Những người này nghĩ thế nào không thể hiểu nỗi? Rõ ràng trốn qua một kiếp, vẫn cứ nhất định phải chịu chết…"
"… Nhất là Ngọc Nương Tử kia, sáu tuổi đã bị bán đi, còn tự xưng là người Huỳnh Sa Đạo gì chứ… Huỳnh Sa Đạo quản chuyện của họ làm gì…"
"… Gã tú tài gọi là Hoàng Y kia cũng thế, tiền đồ cẩm tú như vậy, triều đình cũng không nói hắn không thể tham gia khoa cử, hắn còn mưu đồ gì…"
"… Lần này tốt rồi, chọc giận triều đình, bắt đầu tra người Huỳnh Sa Đạo, tất cả mọi người không có ngày sống dễ chịu rồi…"
Lời phàn nàn chế giễu lẫn không hiểu đều lan truyền khắp nơi trong màn đêm, đương nhiên cũng có lời to gan nghị luận.
"… Nhưng tại sao bọn họ phải ám sát Tống Nguyên? Không đội trời chung là chuyện gì xảy ra?"
"… Lúc ấy Tống Nguyên ở Huỳnh Sa Đạo… Không chỉ không chết lại còn vươn thẳng tới mây xanh… Chẳng lẽ lúc ấy có ẩn tình gì?"
"… Ẩn tình gì? Có phải liên quan đến việc Hiếu Chiêu hoàng hậu và Bảo Chương đế cơ chết hay không…"
"… Ô kìa ngươi nói cái gì đó…"
"… Đừng nói nữa nhanh ngủ đi…"
Nhưng suy nghĩ nổi lên lại không nén xuống được, không dám nói bên ngoài, nói riêng một chút cũng càng ngày càng nhiều, trên đời nào có bức tường nào không lọt gió, đủ loại suy đoán có liên quan tới Huỳnh Sa Đạo bắt đầu lưu truyền, nhất là quan phủ kiểm tra đối chiếu quê quán của người Huỳnh Sa Đạo làm lòng người kinh thành vừa hỗn loạn vừa bất an.
Trong hoàng cung vang lên tiếng bước chân, hai cung nữ vào cửa thi lễ.
"Nương nương, Tần công gia đến rồi."
Thái hậu Tần thị từ bên trong bước nhanh ra, nói: "Mời."
Tần Đàm Công đi vào trong điện, không đợi hắn mở miệng, Tần thị tiến lên vội vàng gọi ca ca, chân mày nhíu lại, thần sắc trên mặt lo lắng nói: "Chuyện Tống Nguyên là sao? Tại sao gần đầy trong thành đều nói chuyện lúc đó?"
Tần Đàm Công nói: "Hắn nói với ta không ngờ tới người Huỳnh Sa Đạo gan to như thế, muốn cho bọn họ một phen kinh sợ."
Tần thái hậu nắm chặt tay bất mãn nói: "Hoàng Sa Đạo còn bao nhiêu người ở bên ngoài? Cớ gì phải gióng trống khua chiêng như thế, giống như tìm người của Ngũ Đố quân không được sao?" Nói đến đây lại nghĩ tới Tông Chu, thần sắc càng nổi nóng mấy phần: "Vẫn là Tông Chu làm việc đáng tin." Đưa tay giữ chặt ống tay áo Tần Đàm Công nói: "Ca ca, ta không có người dùng, ngươi lại phải cho ta mấy người có thể tin được."
Nhìn muội muội nũng nịu như khi còn bé, Tần Đàm Công mỉm cười gật đầu nói: "Được, ta tuyển thêm hai người cho muội."
Tần thái hậu lộ ra nụ cười, hơi có lúm đồng tiền nói: "Còn nữa, bảo Tống Nguyên không cần làm như vậy." Nói xong hừ một tiếng: "Thật sự bùn nhão không trát lên tường được, chỉ là khôn vặt, làm việc vẫn quá xúc động, một đám vô lại… Chúng ta đừng dùng hắn nữa."
Tần Đàm Công cười nói: "Không sao, còn có chỗ dùng rất tốt, không cần lo lắng."
Tần thái hậu nhìn hắn nói: "Chẳng lẽ ca ca không nghe được những lời đồn đãi ngoài kia sao? Ta ở trong cung nhưng vẫn nghe được."
Tần Đàm Công nói: "Hiếu Chiêu hoàng hậu và Bảo Chương đế cơ bị người phóng hỏa thiêu chết sao?"
Tần thái hậu không ngờ rằng hắn sẽ dứt khoát nói ra như vậy, bị dọa đến mức vội đập bả vai hắn kêu ca ca liên hồi.
Tần Đàm Công cười ha ha, nói: "Nói thì thế nào, có nhân chứng vật chứng ư? Chuyện thiên hạ người trong thiên hạ nói, bản công gia sợ gì."
Tần thái hậu nhìn hắn, thở dài, giận trách: "Ca ca thực sự là… Gan cũng quá lớn."
Tần Đàm Công đỡ đai lưng ngọc, mặt lại cười nói: "Lớn sao? Trời đã cho ta, vậy không lớn ư."