Nếu Tiết Thanh đã nói Đoàn Sơn vẫn luôn theo dõi nàng, vậy thì rốt cuộc hắn đã điều tra được bao nhiêu, đã kể với Tần Đàm Công bao nhiêu rồi. Và lần ra tay vội vàng này sẽ để lại dấu vết gì… Tuy Đoàn Sơn đã chết nhưng rắc rối vẫn còn.
Trần Thịnh nhìn cái ghế bên cạnh, cảm thấy chân hơi tê. Bọn họ đã đứng lâu như vậy, thế nên mời Tiết Thanh ngồi xuống, còn mình thì rót trà rồi cũng ngồi, xoa nhẹ lên đầu gối, thầm nghĩ đã lớn tuổi rồi, đứng mới có một lúc thôi mà chân đã sắp không còn tác dụng nữa. Sau này lên triều đình có cần xin tiểu hoàng đế ban cho ghế ngồi hay không, trong mắt Tần Đàm Công chỉ có thiên hạ nên chắc sẽ đồng ý mấy chuyện vặt vãnh này thôi.
“Thần nghĩ chắc Đoàn Sơn chưa tra ra được bao nhiêu đâu, theo như thói quen của hắn, nếu tra được điều gì thì đã nói cho Tần Đàm Công biết rồi. Hắn tuyệt đối sẽ không đợi đến giờ vẫn chưa động thủ đâu.” Trần Thịnh nói: “Không phải người cũng đã nghĩ đến điểm này rồi sao?
Tiết Thanh nói: “Ta thích nghĩ đến kết quả xấu hơn.”
Trần Thịnh cười nói: “Người còn trẻ mà sao giống hệt người già bọn thần vậy, người trẻ tuổi thì phải nhìn những điều tốt đẹp của thế giới nhiều hơn chứ.”
Tiết Thanh cũng cười nói: “Có lẽ là vì ta không nhìn thấy nhiều điều tốt đẹp lắm.”
Phụ mẫu bị hại, nước bị cướp mất còn mình thì bị rơi vào cảnh trốn chạy, thế giới trong mắt thiếu nữ này quả thật không hề đẹp. Trần Thịnh im lặng giây lát, tay vỗ nhẹ đầu gối, ôn hòa nói:
“Lão thần nói thế này đúng là có hơi hà khắc, thù hận và đau khổ là những thứ không thể giải quyết nhưng nếu hoàn toàn bị chúng chiếm cứ hết thì cuộc đời đúng là quá khổ rồi, điện hạ có thể nhiều lần thoát chết, kẻ xấu không thể đạt được gian kế, chẳng phải là một trong những điều tốt đẹp của thế giới này hay sao.”
Tiết Thanh cười, gật đầu nói: “Phải, thưa thầy, học trò nhớ rồi.”
Hắn tự xưng là lão thần, nàng thì đáp là học trò, Trần Thịnh cười nói: “Thần cảm thấy ngay thời khắc này đây rất đẹp.”
Tiết Thanh cười nói: “Tướng gia không hổ là lão thần triều đình, khen ta cũng không có một chút sơ hở.”
Trần Thịnh cười to.
…
Tiếng cười xuyên qua cửa sổ bay ra ngoài sân.
Khang Đại ngoái đầu nói: “Ngươi nghe xem, tướng gia vui như thế kia, ngươi đừng có nghĩ lung tung nữa.”
Thanh Hà tiên sinh nói: “Nếu nó muốn làm người khác vui thì rất dễ dàng.” Song muốn dọa người ta sợ chết cũng rất dễ, mọi việc đều do nó làm chủ.
…
Trần Thịnh thu lại ý cười nói: “Mọi chuyện trên đời vốn dĩ xen lẫn tốt xấu phúc họa cho dù là chuyện xấu thì thần cũng thấy không xấu hơn lúc đầu.”
Lúc đầu là chỉ tiên đế, hoàng hậu và đế cơ bị hại chết.
“Tình hình lúc đầu tệ như vậy mà điện hạ vẫn sống sót, lúc đầu không kịp đề phòng không biết người bên cạnh lòng muông dạ thú. Bây giờ hắn biết chúng ta, chúng ta cũng biết hắn, hắn muốn giết chúng ta, chúng ta cũng muốn giết hắn, cho nên đây chỉ là chuyện sớm muộn, không có gì đáng sợ cả."
Tiết Thanh gật gật đầu nói: “Đúng là không có gì đáng sợ, ta chỉ muốn nhắc nhở mọi người phải chuẩn bị kĩ càng, đừng thấy Đoàn Sơn chết rồi mà lơ là.”
Trần Thịnh lên tiếng đáp: “Điện hạ yên tâm, đặc biệt là đã biết Đoàn Sơn nguy hiểm như vậy, chết đi một Đoàn Sơn, ai có thể đảm bảo sẽ không có thêm một Đoàn Sơn khác. Về việc giết Đoàn Sơn có lưu lại dấu vết gì bị Tần Đàm Công tra được thì cũng không cần quá lo lắng, kẻ thù của Đoàn sơn nhiều lắm.”
Lại cười: “Đây cũng là phúc họa liền nhau, Đoàn Sơn làm giàu dựa vào thủ đoạn tàn khốc, lại vì thủ đoạn tàn khốc mà phải mất mạng, bên phía Tần Đàm Công cũng sẽ không điều tra xem hắn bị ai giết mà chỉ muốn kết thúc việc này tại đây, coi như hắn chưa từng tồn tại để tránh liên lụy đến những việc khác.”
Tiết Thanh gật đầu nói phải rồi định đứng dậy.
Trần Thịnh nhìn nàng, lại nói: “Có điều việc người giết Đoàn Sơn vẫn chỉ có mình thần biết thì hơn, nói với bọn họ là do Ngũ Đố quân làm vì bọn họ đã phát hiện ra sự nguy hiểm của Đoàn Sơn.”
Tiết Thanh nhìn hắn không nói gì.
Đứa bé này là cần phải nói đạo lý, Trần Thịnh cười cười, thản nhiên nói: “Đầu tiên thần không muốn để người khác cảm thấy người tàn bạo.” Tuy Đoàn Sơn không thể không giết, giết hắn là chuyện cực kỳ đúng đắn nhưng dù sao đây cũng là giết người, từ suy nghĩ đến khi ra tay cướp đoạt tính mạng một người chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Trần Thịnh nhìn thiếu nữ giả nam đang đứng trước mặt, một nữ nhi mới mười lăm tuổi. Trong khi đó, những nữ nhi mười lăm tuổi khác đến con chim còn không dám giết, giẫm chết con sâu cũng sợ đến phát khóc.
“Còn nữa, nhìn từ một phương diện khác”, Trần Thịnh nói: “Đế vương không thể lường trước, đừng để thần tử biết được mọi chuyện của người.”
Điểm này thì nàng vẫn luôn tuân theo, bây giờ không có một ai có thể nhìn thấu mọi thứ của nàng, Tiết Thanh gật đầu đáp: “Để người nên biết biết là được, những chuyện còn lại do tướng gia sắp xếp.”
Người nên biết… Trần Thịnh cười nói: “Thanh Tử thiếu gia không hổ là người đứng đầu cuộc thi quân tử, nói năng chu đáo, phong thái quân tử khiến người ta như được tắm trong gió xuân.”
Tiết Thanh cười ha ha, nâng tay khom người thi lễ, Trần Thịnh cũng thi lễ lại rồi gọi Thanh Hà tiên sinh và Khang đại nhân ở ngoài vào.
Thanh Hà tiên sinh và Khang Đại đi theo lão bộc vào trong.
“Tiết Thanh đã kể hết mọi chuyện với ta rồi, Đoàn Sơn là do người của chúng ta giết.”
“Quả nhiên là như vậy, là người của Ngũ Đố quân đúng không, bọn họ làm vậy cũng quá lỗ mãng rồi… Lúc đó điện hạ đang ở đấy mà.”
“Cũng không còn cách nào khác, Đoàn Sơn quá nguy hiểm nên bọn họ đành phải nhân cơ hội ra tay thôi… Đừng nói chuyện này nữa, việc tiếp theo mới là quan trọng.”
“Xin điện hạ và tướng gia dặn dò…”
…
Rời khỏi nhà Trần Thịnh thì màn đêm đã bao phủ, đám quan trong môn phòng đã tản đi, con hẻm chật chội trước cổng đã khôi phục sự yên tĩnh.
Tiết Thanh ngẩng đầu đưa tay ra: “Trời mưa rồi.”
Khang Đại và Thanh Hà tiên sinh đều ngước đầu lên, quả nhiên đang mưa lất phất, sắp sang tháng ba rồi, mùa xuân đã đến.
“Thanh Tử thiếu gia, ngồi xe ngựa của ta về đi.” Khang Đại cười nói: “Đúng lúc ta muốn về Quốc Tử Giám.”
Tiết Thanh cảm ơn, lại thi lễ với Thanh Hà tiên sinh ở bên cạnh: “Tiên sinh, học trò xin cáo lui.”
Thanh Hà tiên sinh gật đầu, muốn nói gì đó nhưng Khang Đại ở bên kia đã lớn tiếng gọi phu xe mang dù tới, phu xe cầm dù chạy đến, Tiết Thanh nhận lấy che cho Khang Đại.
“Vậy bọn ta đi trước.” Khang Đại cười nói với Thanh Hà tiên sinh.
Thanh Hà tiên sinh gật đầu nhìn Tiết Thanh che dù nói cười cùng Khang Đại rồi lên xe ngựa, phu xe thắp đèn sáng ở trước xe loạng choạng đi ra khỏi con hẻm lên phố lớn. Trên phố thấp thoáng tiếng náo nhiệt, mưa rào cùng với hung án của Đoàn Sơn không hề ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân kinh thành.
“Tiên sinh.” Lão bộc đi tới, nhìn xe ngựa đang đi ra khỏi hẻm: “Thanh Tử thiếu gia cũng không nói chuyện với ngài.”
Thanh Hà tiên sinh nói: “Nói rồi mà.”
Trong phủ Trần Thịnh sao? Đó mà gọi là nói chuyện gì chứ, nói chuyện là có hai người kể những chuyện của người khác, chỉ nói về chuyện của người đó mà thôi chứ. Lão bộc than nhẹ, sau khi Thanh Tử thiếu gia vào kinh, trừ hồi tết với lúc nãy thì chưa một lần bước qua cửa nhà Thanh Hà tiên sinh lần nào, cũng có thể hiểu được, kinh thành rộng lớn như vậy, người mới lại rất nhiều… mà thiếu niên thì luôn thích những điều mới mẻ.
Lão bộc bật dù lên nói: “Tiên sinh, chúng ta về thôi.”
Thanh Hà tiên sinh ừ một tiếng rồi cất bước, hai người lên xe ngựa, lộc cộc rời đi trong cơn mưa.
Trận mưa xuân đầu tiên này không hề qua loa một chút nào, cát bay đầy ngoài cửa sổ. Nước mưa nhỏ tí tách lên mái hiên trước thềm, rơi trên những cây trúc non còn đầy lông măng, trúc lay động đập vào cửa sổ, đêm mưa yên tĩnh lại huyên náo.
“Mưa xuân quý như dầu.” Tiết Thanh chậc lưỡi, uống cạn một chung rượu, ngồi trên ghế lắc lư, vừa đưa tay đong đưa chung rượu: “Hoàng Cư à, rót rượu.”
Hoàng Cư ngồi bên cạnh nói: “Không.”
Tứ Hạt tiên sinh cầm vò rượu đi tới, nói: “Học trò à, sao ngươi lại hồ đồ nữa rồi, chuyện hầu hạ người khác trước giờ là do tiên sinh làm.” Hơi nghiêng vò rượu, rượu chảy vào trong chung giống như mưa rơi trên mái hiên.
Tiết Thanh nằm trên ghế không ngồi dậy, giơ chung rượu lên cũng hơi nghiêng, rượu lại chảy vào trong miệng nàng một lần nữa.
“Chậc chậc, coi dáng vẻ này đi, phong thái quân tử, Trần Thịnh nhìn thấy liệu có bị dọa cho rụng răng không nhỉ.” Tứ Hạt tiên sinh ở bên cạnh nói, cầm vò rượu rót vào trong miệng.
Tiết Thanh nói: “Tiên sinh, đây gọi là gần mực thì đen gần đèn thì sáng.”
Tứ Hạt tiên sinh xùy một tiếng.
Tiết Thanh lại giơ chung rượu lên lắc lắc, ra hiệu Tứ Hạt tiên sinh rót rượu, nói: “Một đêm đẹp thế này, tiên sinh đi chuẩn bị ít đồ nhắm nữa thì càng đẹp hơn.”
Tứ Hạt tiên sinh đặt vò rượu xuống, nói: “Đồ nhắm à, nói đúng lắm.” Rồi đá ghế đi: “Mau đứng dậy đến nhà bếp Vọng Nguyệt lâu lấy chìa khóa cửa đến đây, nhân tiện mang theo ít đồ nhắm.”
Tiết Thanh giữ cái ghế đang nghiêng ngả lại, nói: “Tiên sinh, hôm qua con mới giết người, tâm thần vẫn chưa hồi phục, không thể nghỉ ngơi một ngày được sao?”
Tứ Hạt tiên sinh lại đá cái ghế lần nữa, nói: “Giết một người như thế, nào là lá trúc nào là cây trúc nào là tơ lụa, có mất mặt không hả, còn không biết xấu hổ mà nói nữa… Để ta xem bản lĩnh của con thử, mau cút đi, trong vòng nửa nén hương mà không mang về được thì hôm nay ngủ ở ngoài đi.”
Gió theo bước chân, người theo cơn gió, Tiết Thanh chớp mắt đã rời khỏi ghế đến trước cửa, tránh được cái đạp của Tứ Hạt tiên sinh.
“Tiên sinh, người hãy chú ý thân phận của con một chút, người xem Trần tướng gia và cũng học hỏi theo đi…” Tiết Thanh giận dữ nói, chưa nói xong thì người đã nhảy ra ngoài cửa rồi.
Dù là như vậy thì chân vẫn bị ăn một đạp, suýt nữa thì té ngã trong mưa.
“Thân phận gì, thân phận gì hả, ngươi nói đi, ngươi nói to lên xem nào.” Tứ Hạt tiên sinh giận dữ hét.
Tiết Thanh đã bật lên mái nhà chỉ sau hai ba bước.
Tứ Hạt tiên sinh hứ: “Đến nói cũng không dám, còn thân phận cái gì chứ!” Quay đầu nhìn thấy Hoàng Cư đang đứng dậy, quát: “Sao ngươi chậm vậy hả! Có phải cũng muốn bị ta đá không?”
Hoàng Cư nhìn y một cái, nói: “Con không liên quan gì tới người mà.” Rồi đi lướt qua y ra ngoài, cũng bật lên mái nhà.
Tứ Hạt tiên sinh cầm vò rượu hùng hổ: “Là ta tốt bụng đó, chứ không ta đá ngươi một cái là ngươi chết rồi.” Nói xong nằm trở lại ghế, hừ một tiếng: “Đây là ghế của ta mà.”
Tiếng mưa rơi lộp độp.
Tiết Thanh đứng trên mái hiên, mưa xuân lất phất nhưng nhanh chóng làm ướt áo nàng, nàng nhìn làn mưa đêm mờ mịt, nói: “Ta thích trời mưa nhất, còn ngươi?”
Hoàng Cư đứng bên cạnh nói: “Không thích.”
Được thôi, trời mưa sẽ làm ướt hang ổ, còn khiến người ta buồn hơn cả ngày có tuyết, Tiết Thanh quay đầu nhìn hắn, nói: “Hôm qua ta giết người có nhìn thấy rõ không?”
Hoàng Cư nói: “Nhanh quá, không nhìn rõ.”
Tiết Thanh gật đầu nói: “Đúng vậy, dù sao thì ta cũng thật lợi hại.” Lại cười: “Không sao, nhìn thêm vài lần là sẽ thấy, đi thôi.” Nói xong liền nhảy về phía trước: “Mau làm xong việc sớm rồi ngủ sớm, đêm mưa là đêm lười biếng mà.”
Hai bóng người ba bước hai bước một trước một sau biến mất trong cơn mưa đêm.
Nhưng giống như nàng, đêm mưa cũng có người đang tiếp tục bận rộn. Tiếng bước chân dồn dập đi vào trong phòng khách vẫn còn sáng đèn của Tần Đàm Công.
“Công gia.” Người đến mặc áo giáp đen, bị ướt mưa đứng dưới ánh đèn lập lòe, cúi đầu thi lễ: “Đoàn Sơn có chuyện muốn nói với Công gia.”