Bức hình không vẽ ngũ quan mặt mũi mà là thân hình, hai tay thiếu nữ cầm ngang một thanh trường đao, bóng hình vai ngay lưng thẳng.
Quách Tử An nhìn một chút, cười khanh khách.
"Nhỏ tuổi như vậy đã là phỉ tặc rồi." Có một binh lính khoác lên vai hắn, cũng cười khanh khách một cái nói: "Không biết công phu như thế nào? Động tác võ thuật có đẹp mắt hay không."
Công phu của nàng hắn tận mắt chứng kiến là vung tay dọa người, lúc đó còn chưa có ra hình dáng gì, bởi vì quả đấm đó là nhằm vào ba huynh muội nhà bọn họ.
Đối với những chuyện khác Quách Tử An chưa từng thấy qua, hắn chỉ thấy nàng bị thương, thương tích khắp người, không chỉ một lần.
Mọi người cho rằng công phu thấp mới bị thương nặng, thực sự thì công phu càng cao bị thương càng nặng.
"Không biết." Hắn cười nói, chỉ cáo thị một cái: "Nhưng mà có thể trở thành người bị truy nã đã đủ lợi hại rồi."
Vậy cũng có lý, làm gì có phỉ tặc nào đáng giá phát cáo thị chứ, các binh lính cũng cười lên.
"Đi đi, đi nghỉ ngơi."
"Không nghỉ ngơi được, ngoài tra xét cửa thành, nhất định phải lục soát khắp nơi."
"Làm binh lính càng ngày càng bận rộn hơn, một trận đánh rõ ràng cũng không có."
"Tiểu tử ngươi chẳng lẽ còn mong đi đánh giặc?"
Một đám binh lính cười cười nói nói đi xuyên qua cửa thành, ở ngoài đã mấy ngày rồi nên ai nấy đều một lòng chạy thẳng tới tửu lầu, nhưng Quách Tử An lại đi một hướng khác hẳn.
"Thư nhà của ta chắc là tới rồi." Hắn nói.
"Quách Tử An ngươi thật đúng là con nít." Các binh lính cười nói.
Chỉ có đứa trẻ mới có thể luôn nhận được thư nhà nhưng cũng có thể hiểu, Quách Tử An nhà có tiền có quyền, được cưng chiều từ nhỏ tới lớn, người trong nhà rất nhớ cũng là chuyện bình thường. Hắn vốn không cần làm lính quèn chịu khổ, có thể trực tiếp làm quan hoặc là đi theo bên cạnh tướng quân.
Quách Tử An không hề tức giận bởi mấy câu nói đùa của các binh lính mà lại cười theo. Hắn đã không còn là trẻ con chỉ vì đôi câu nói cười của người khác mà cảm thấy bị làm nhục rồi giận dữ.
Quản sự trú quân ở tại phủ nha và các binh lính nơi này cũng rất quen thuộc hắn, thấy hắn tới trực tiếp lấy ra một bọc quần áo.
"Đang muốn đưa cho ngươi." Hắn nói.
Quách Tử An nhìn.
Trong bao quần áo có mấy bộ y phục mùa xuân, hai phong thư ba quyển sách tán loạn... Đã bị người ném qua, thư cũng đã mở miệng.
"Đã kiểm tra qua." Binh lính nói.
Hôm nay người ra vào cửa thành đều nghiêm tra, vật phẩm cũng phải kiểm tra, vật phẩm của các binh lính cũng vậy. Đồ của Quách Tử An tra cẩn thận hơn một chút, về phần tại sao, đại khái là để tra ra đám dư đảng trong quân đã hô ứng với Tần Đàm Công trong tù, nhất là những tướng quân có thứ bậc cao kia, đều bị dọn dẹp một lần... Nhưng nguyên nhân cuối cùng là gì, bọn họ làm lính nghe lệnh không hỏi nhiều.
Quách Tử An không có bất mãn gì, nói cảm ơn nhận lấy rồi đi ra ngoài.
Tin nhà là Quách đại lão gia và Quách nhị lão gia viết, nội dung hai người viết không khác nhau lắm, đều là lải nhải dặn dò hắn phải cần cù làm việc, không nên gây chuyện. Hai chữ gây chuyện là nói đơn giản sơ lược, Quách Tử An biết là chỉ chuyện gì, người mở thư kiểm tra cũng biết.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bao y phục của hắn lại bị mở ra kiểm tra cẩn thận.
Quách Tử An cũng không thèm để ý hai phong thư này, cầm ba quyển sách lên, sách là Quách Tử Khiêm gửi tới, tiểu đệ bị chọn làm người kinh doanh gia sản không vào quân ngũ kia hình như rất hâm mộ Quách Tử An, cũng tha thiết hy vọng Quách Tử An trở thành một võ tướng có đủ tư cách. Võ tướng chân chính ngoại trừ rèn luyện trên chiến trường còn phải đọc nhiều sách hơn.
Trong sách kẹp mấy tờ giấy Quách Tử Khiêm viết lời cổ vũ, Quách Tử An cầm lên nhìn thấy nếp nhăn trên đó, rất hiển nhiên, cái này cũng bị người ta lấy ra kiểm tra rồi.
Quách Tử An buông tay, tờ giấy rơi trên bàn, tay của hắn lật trang sách, theo trang sách lật qua có thể thấy hình con dấu nhỏ màu đỏ thỉnh thoảng lóe lên. Ở trong thư họa có dập con dấu là rất thường gặp, không ai để ý tới chuyện này.
Con dấu nhìn có vẻ lộn xộn không có thứ tự nhưng sau khi lật xong ba quyển sách này, Quách Tử An đã đọc xong một phong thư.
Nội dung bức thư rất đơn giản, tiến triển chuyện hiện giờ, cùng với việc hắn phải làm.
Tiến triển là Tiết Thanh còn sống, có được đội ngũ có võ lực có thể tin cậy, cho thấy bản thân là Bảo Chương đế cơ chân chính. Mà việc hắn phải làm chính là dùng phương thức không để bại lộ bản thân, tuyên truyền rộng rãi chuyện này ra ngoài.
Chuyện này triều đình còn đang giấu giếm đại chúng, giống như cáo thị tra soát phỉ tặc dán ở cửa thành.
"Nàng sắp tới rồi sao?"
Chợt có âm thanh từ ngoài cửa sổ truyền tới.
Mặc dù được coi là đã trải qua một vài tình cảnh dọa người nhưng Quách Tử An vẫn vì âm thanh đột nhiên vang lên này mà cứng đờ người.
"Ta biết ở chỗ này không ai thấy ngươi." Hắn thở ra một hơi, nói: "Có ngươi ở đây cũng không ai có thể đến gần ta, nhưng thời điểm ngươi tới gần ta, có thể đánh tiếng trước một cái có được không?" Hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng Cư đứng bên cửa sổ.
Hoàng Cư không nói gì, vẻ mặt thật thà nhìn hắn.
Quách Tử An nói: "Nàng không đến."
Hoàng Cư xoay người rời đi.
Cái này khiến cho Quách Tử An đang muốn nói tiếp suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi. Ví dụ như vì sao nàng không tới được, ví dụ như bây giờ nàng có an toàn không, ví dụ như lúc nào nàng tới... Các câu hỏi giải thích bàn bạc, tất cả đều không cách nào tiếp tục tiến hành với Hoàng Cư. Nàng không đến hắn cứ tiếp tục chờ, những chuyện khác hắn không thèm để ý tới, dù sao nàng đã nói là muốn tới.
Quách Tử An lắc đầu một cái một lần nữa lật ba quyển sách, xác nhận không bỏ sót tin tức nào, cũng không có phát hiện thêm tin tức nào mới, ví dụ như mọi người bây giờ như thế nào. Vì an toàn, tin tức truyền đi đều là hữu dụng nhất cũng đơn giản nhất, dù sao người biết chuyện ở phủ Trường An đều bị lật đổ rồi.
Triều đình tạm thời mới chỉ chú ý tới ngoại vật, còn chưa nhận ra được người, thế nhưng bây giờ làm chuyện có liên quan tới hoàng quyền, nhất định phải cẩn thận một chút.
Né tránh đuổi bắt và dùng võ lực đối kháng với quan binh bọn họ không giúp được. Việc duy nhất có thể làm là ở dân gian ở triều đình thuyết phục thêm nhiều người hơn, làm cho mọi người tin tưởng rằng Tiết Thanh mới là Bảo Chương đế cơ thật, rồi lật đổ Tống Nguyên đón Tiết Thanh trở về.
Đám người Trương Liên Đường đều là người có học, hắn làm một tên lính quèn thì có thể làm những gì, nên làm như thế nào?
Quách Tử An đi ra ngoài phòng, đây là chỗ ở cung cấp cho các binh lính, hắn mượn danh nghĩa Quách gia nên được ưu đãi là một mình ở một gian phòng phía sau, so với việc ngủ chung giường với người khác thì tự do hơn một chút.
Phía trước truyền tới tiếng nói đùa của nhóm binh lính, Quách Tử An tùy ý liếc mắt, không ngoài dự liệu không thấy Hoàng Cư đâu.
Sau khi gặp Hoàng Cư, hắn rất nhức đầu về việc thu xếp cho Hoàng Cư. Đối với thiếu niên này hắn hoàn toàn không hiểu nhưng lại biết thiếu niên này rất nguy hiểm, không chỉ đối với người khác mà đối với cả bản thân Hoàng Cư cũng vậy. Nếu Tiết Thanh bảo Hoàng Cư tới nơi này, dĩ nhiên là hy vọng Hoàng Cư có thể sống thật khỏe.
Quách Tử An có lòng bảo Hoàng Cư giả làm tên sai vặt của mình, như vậy thì có thể ở lại trại lính nhưng Hoàng Cư ở lại trại lính lại từ chối làm tên sai vặt của hắn, giả cũng không được, hoàn toàn nói không thông. Tiểu tử này giống như một hòn đá.
Thế nhưng Hoàng Cư ở trong quân doanh lại không hề bị phát hiện, thật sự giống như là ném một hòn đá vào trong quân doanh, tồn tại nhưng chưa bao giờ có người chú ý tới.
"Tử An, sao giờ ngươi mới ra ngoài."
Có tiếng gọi từ đằng trước truyền tới.
Quách Tử An lấy lại tinh thần nhìn, thấy là những đồng bạn lúc trước đi tới, mang theo mùi rượu lảo đảo lắc lư.
Quách Tử An tiếc nuối nói: "Các ngươi đã ăn xong rồi à."
Những đồng bạn đến gần đánh lên vai hắn: "Không sao, đám Đinh Thừa vừa mới đi ăn, ngươi đi cùng bọn họ đi."
Quách Tử An cười lên tiếng đáp lại "ừ" rồi chia tay nhóm đồng bạn tiếp tục đi về phía trước. Đi tới trên đường chính, thành Huỳnh Sa Đạo ngày xuân nhộn nhịp người đến người đi, chợt đám người xôn xao hẳn lên.
Người trên đường phố né tránh, Quách Tử An đi theo đứng ở ven đường, nhìn hai người đàn ông dùng cánh cửa khiêng một tiểu tử, mấy người phụ nhân đi theo bên cạnh khóc ô ô.
"Đây là chuyện gì vậy?"
"Đột nhiên phát bệnh đó..."
"Đi xem đại phu chưa?"
"Không cần đi xem đại phu, đại phu nói không cứu được, đi tìm Tiểu Dung cô nương."
Tiểu Dung cô nương, Quách Tử An cau mày một cái, từ lúc mới tới gặp Tiểu Dung ở cửa thành, sau đó ban đêm có nói chuyện riêng một lần, hắn chưa từng gặp lại nàng nữa.
Nhìn đám người lũ lượt đi theo, hắn chần chờ một chút cũng vội vàng đi theo, tiểu nha đầu kia lại làm cái gì rồi?