So với quán rượu quán trà náo nhiệt, đường sá ở chỗ cửa hàng sách bút giấy nghiên yên tĩnh hơn một chút, thậm chí có chỗ đã đóng cửa.
Tiếng đập cửa vang lên bình bịch bên ngoài một cửa hàng Tống gia, hai thiếu niên ghé sát mắt vào gần cửa, hai thiếu niên khác cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
"Đóng cửa, ngày mai quay lại đi." Trong cửa truyền ra giọng nói.
Thiếu niên ngoài cửa nhỏ giọng nói: "Cần dùng gấp, giúp đỡ chút… Biết rõ vì biết rõ."
Cửa mở ra kẽo kẹt một tiếng, bên trong cũng là một thiếu niên, nhìn thiếu niên đến một chút, bốn người ngoài cửa vội nối đuôi nhau lách vào, cửa đóng lại.
Xuyên qua giá sách cao lớn thật dày trong cửa hàng, liền tới một gian ở giữa, mặt đất chất đống các loại sách giấy, lúc này có Sở Minh Huy, Trương Liên Đường và bảy tám thiếu niên ngồi ở trong đó nhỏ giọng thảo luận gì đó, thấy bốn người này tiến vào liền dừng lại.
"Minh Văn, sao hôm nay ngươi lại tới đây? Chớ để cho người nhà của ngươi sinh nghi." Sở Minh Huy nói.
Thiếu niên được gọi là Minh Văn nói: "Yên tâm, ngay từ đầu ta không có qua Song Viên, lại còn chủ động nói với người nhà là người ở xã Trường Lạc cổ động ta... Bọn họ hoàn toàn tin tưởng ta, cuối cùng hôm nay ta có cơ hội tiến vào thư phòng bá phụ ta, nhìn thấy công văn của Án Sát tư, nói là đã có nhiều người thừa nhận khai ra Tri Tri đường... Ta mau chóng tới nói cho các ngươi biết mà cẩn thận."
Tỉnh đường Án Sát tư quản lý các loại vụ án, bao gồm giám sát tất cả quan phủ, phủ học học tử tú tài thâm niên cũng ở trong lòng bàn tay bọn họ. Nếu như nói Trường An phủ không dám tùy tiện bắt học tử, là sợ cấp trên truy cứu làm việc không ổn thì Án Sát tư tự mình ra mặt là không có vấn đề.
"Tuy ngay từ đầu chúng ta hành động giữ bí mật nhưng sau cùng có các bạn học tham dự quá nhiều… Khó tránh khỏi tiết lộ tin tức."
"Lúc đồng tình xúc động phẫn nộ mọi người có thể cùng chung mối thù, nhưng chuyện bây giờ bị tất cả người nhà, quan phủ ép hỏi khuyên bảo, khai ra cũng là khó tránh khỏi."
"Vấn đề hiện tại lớn nhất là chúng ta sẽ bị cho rằng không phải vui đùa với đồng môn mà chính là cố ý liên hợp khống chế… Đây là việc quan phủ không thể chấp nhận."
"Cái này làm sao cho phải… Nếu như bị quan phủ định tội, gia trưởng các nhà cũng sẽ oán trách, những bạn học khác sẽ bị thuyết phục cho là chúng ta lừa bọn họ… Chỉ sợ chúng bạn xa lánh."
Các thiếu niên vang lên một cuộc thảo luận thì thầm, bầu không khí có chút đè nén, thiếu niên giữ cửa chợt bước nhanh tới, nhỏ giọng nói: "Bùi Yên Tử tới."
Các thiếu niên khẽ giật mình.
Sở Minh Huy nói: "Mua sách sao?"
Thiếu niên kia lắc đầu nói: "Nói có việc thương lượng."
Tới ngoài cửa hàng bán sách mà không mua sách, nói có việc thương lượng, hiển nhiên là biết chút ít gì đó.
Trương Song Đồng nói: "Sao hắn biết chúng ta ở chỗ này?"
Sở Minh Huy trừng mắt nhìn mọi người chung quanh: "Trong chúng ta có người tiết lộ bí mật ư? Chẳng lẽ quên lời thề khi gia nhập Tri Tri đường sao?"
Các thiếu niên ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, dồn dập lắc đầu.
"Ta không có."
"Ta cũng không có, ta ngay cả lời cũng không có nói với hắn."
Trương Liên Đường vung tay lên nói: "Đã có chuẩn bị rồi, vậy thì mời vào đi, chúng ta chỉ là nói chuyện bất bình vì ta, đều là một tay xã Trường Lạc chúng ta bày kế, cái này quan phủ đều biết, không có gì không thể gặp người."
Sở Minh Huy nói: "Mọi người chú ý ngôn từ."
Các thiếu niên dồn dập đáp vâng, lúc này thiếu niên giữ cửa quay người đi ra, không bao lâu đã dẫn Bùi Yên Tử tiến vào.
Trương Liên Đường đứng dậy thi lễ, nói: "Đa tạ Yên Tử thiếu gia trượng nghĩa, đang muốn đi bái tạ."
Bùi Yên Tử nói: "Không cần, chỉ là đọc sách mà thôi, không phải vì ngươi."
Bùi Yên Tử luôn luôn thanh cao, mọi người cũng lơ đễnh, Sở Minh Huy nói: "Bất kể như thế nào, lần này Yên Tử thiếu gia có thể qua Song Viên đọc sách, có trợ giúp rất lớn đối với chúng ta, người chúng ta càng ngày càng nhiều, cuối cùng mới có thể khiến quan phủ nhìn thẳng vào oan tình của Liên Đường, Trương Niện."
Bùi Yên Tử đưa tay ra hiệu bọn họ dừng lại, nói: "Mọi chuyện đã qua không cần nói nữa, hiện tại bình ổn oan tình, quan phủ cũng đang truy hỏi người kích động phía sau, các ngươi định làm như thế nào?"Các thiếu niên đều gật đầu ăn khớp, thần sắc có kích động có cảm kích: "Chúng ta không đơn độc."
Sở Minh Huy giậm chân tức giận nói: "Làm sao bây giờ? Giống như là tương trợ đồng môn, xã Trường Lạc chúng ta ra mặt cho thành viên mình thì có lỗi gì? Muốn tra thì tra."
Trương Song Đồng thì đứng dậy thi lễ, thần sắc thành khẩn nói: "Xin Yên Tử thiếu gia chỉ giúp chúng ta."
Bùi Yên Tử nói: "Nếu như muốn ta chỉ, vậy ta cũng phải nhập xã chứ?"
Vẻ mặt các thiếu niên khẽ đổi, Sở Minh Huy trợn mắt nói: "Yên Tử thiếu gia muốn gia nhập Trường Lạc xã chúng ta sao? Vậy thì tốt quá."
Bùi Yên Tử không nói gì.
Bầu không khí trong phòng trở nên có chút ngưng trệ.
Trương Liên Đường chợt cười nói: "Yên Tử thiếu gia muốn gia nhập Tri Tri đường của chúng ta, ta có thể nói không ư." Nói xong đứng dậy: "Xin mời đi theo ta."
Xuyên qua đường hẻm chật hẹp, trong một phòng kho ở sâu giữa cửa hàng sách, Trương Song Đồng đẩy giá sách ra, mở ra một cánh cửa nhỏ phía sau, sau khi đứng ở cửa hàng sách, phía sau cửa có một chiếc xe ngựa đang chờ.
Bùi Yên Tử cười một tiếng, cùng Trương Liên Đường lên xe ngựa, xe ngựa hòa vào trong biển người náo nhiệt trên đường, đi về phía ngoài thành.
Lúc này núi Lục Đạo Tuyền cũng bị hoàng hôn bao phủ, từng đợt chim bay về, xuyên qua phố xá phủ học cung yên tĩnh, trước hai gian thảo đường nằm ở chân núi có thiếu niên đang cầm quyển sách dạo bước.
Nhìn thấy Bùi Yên Tử đi tới, Tiết Thanh dừng chân, mỉm cười thi lễ: "Thật vui khi có thể nhìn thấy Yên Tử thiếu gia ở chỗ này."
Ánh mắt Bùi Yên Tử nhìn về phía thảo đường, trên cửa trống trơn không có biển cửa…
Tiết Thanh nói: "Không biết bị ai trộm… Vốn là tên nổi danh."
Bùi Yên Tử nói: "Tri Tri đường."
Tiết Thanh gật đầu, vươn tay nói với hắn: "Đúng vậy, Tri Tri đường hoan nghênh ngươi."
Bùi Yên Tử nhìn tay đưa tới, chần chừ một chút mới duỗi ra, hai cánh tay nắm cùng một chỗ nhẹ nhàng lắc lắc.
Tiết Thanh nói: "Đối với chuyện tiếp theo, Yên Tử thiếu gia có suy nghĩ gì?"
Bùi Yên Tử nói: "Đương nhiên là rèn sắt khi còn nóng, mang Tri Tri đường ra công khai, đối mặt Liêu Thừa chúng ta không lùi còn kháng, đương nhiên lúc này đối mặt quan phủ nghiêm tra càng không lùi còn kháng, ngồi tù lần nữa thì đã như thế nào."
Đứng dưới hoàng hôn, thiếu niên mặc áo xanh hào hoa phong nhã, hòa khí ôn nhuận, lời nói lại bộc lộ tài năng, cho dù ít nhiều đã biết Bùi Yên Tử thích làm việc kỳ lạ, Tiết Thanh vẫn còn có chút kinh ngạc, thần sắc bỗng kỳ lạ.
Có phải hắn còn vẫn nhớ việc ngồi phòng giam không.
"Người ưa thích làm thơ… Đều như thế… Biến thái…" Nàng thầm nói, ví dụ như Tông Chu kia thích hút máu người, ví dụ như Bùi Yên Tử này thích ngồi tù, nhìn về phía Bùi Yên Tử, gật đầu nói: "Được."
Trương Liên Đường vẫn luôn đứng yên ở bên cạnh mỉm cười, lúc này lắng nghe cũng gật đầu, nói: "Được… Nhưng xã Trường Lạc vì có thể chơi xúc cúc." Nhìn về phía Bùi Yên Tử: "Kết Lư xã là vì làm thơ." Lại nhìn về phía Tiết Thanh: "Tri Tri đường chúng ta là vì cái gì?"
Tiết Thanh nói: "Đọc sách, vì đọc sách mà liên hợp."
Đọc sách?
Bùi Yên Tử nói: "Đọc sách cổ nhân, sách hiện thời, biết rõ tình đời rõ lí lẽ, tên rất hay."
Trương Liên Đường mỉm cười, nghiêng người tới gần lỗ tai Tiết Thanh, nhỏ giọng nói: "Ngày đó ở bên ngoài Song Viên mọi người tuyên bố đọc sách vô tội, Liêu Thừa phản đối cái này nên có tội bị triều đình bắt lại, bây giờ Tri Tri đường là vì đọc sách, có thể nói cùng với phụng chỉ liên hợp rồi."
Tiết Thanh nhìn hắn nói: "Liên Đường thiếu gia thật là một người xấu, cái này cũng có thể nghĩ ra được."
Trương Liên Đường cười to, đưa tay gõ xuống đầu Tiết Thanh, Bùi Yên Tử đứng yên chắp tay nhìn mà không nói, bên trong núi rừng lấp loáng tồn tại bóng dáng ba người.