Ý thức của Hoàng Cư đã mơ hồ đi. Một bàn tay đưa tới, nhét cái gì đó vào miệng hắn, đắng, chát, thối...
Ọe, hắn há mồm định nôn ra, nhưng bàn tay kia nắm lấy cằm hắn, ấn xuống, thứ thối như bùn lầy kia lập tức trôi qua cổ họng xuống thẳng dưới bụng... Đi qua nơi nào như nơi đó như bị lửa đốt... Đau đớn thổi bùng khắp thân thể. Hoàng Cư cuộn người lại, run rẩy và ho dữ dội... Đau quá!
"Sống sót chính là đau mà." Tiết Thanh nói, vỗ vỗ vai hắn: "Thời gian cấp bách, không kịp nói kỹ, ta phải đi. Nếu ngươi còn muốn học giết người, hừng đông tới cửa thành chờ ta."
Cửa thành?
Hoàng Cư thì thào trong lòng, bên tai vang lên tiếng bước chân, rồi chợt im lặng, không còn tiếng người nói chuyện nữa.
Hắn cố gắng chống người dậy. Xung quanh tối om, không có ai, cũng không có âm thanh nào... Ảo giác à? Hắn không còn chút sức nào nữa, lại ngã xuống... Miệng, cổ họng và bụng vẫn còn nóng rát như bị nướng trên lửa. Hắn giơ tay đè ngực đè bụng xuống. Đã ăn phải cái gì vậy? Hay là hắn sắp chết?
Mặt đất truyền tới sự rung lắc, lại sắp bắt đầu rồi sao? Nhưng khóa sắt trên chân không hề phản ứng... Hoàng Cư nằm trên đất, tay đặt lên trên đất. Không phải tiếng xiềng xích rung, mà là vó ngựa.
Tiếng vó ngựa như tiếng sấm rầm rập đạp vào Huỳnh Sa Đạo.
...
Người đang chìm trong giấc ngủ trong khách sạn bừng tỉnh.
"Động đất rồi!"
Tiếng thét liên tục vang lên. Người chưa tỉnh thì giật mình ngã xuống giường, cảm nhận được sự rung lắc từ dưới nền, càng thêm bối rối.
Cửa sổ bị mở ra, tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng kêu gào vang lên bốn phía.
"Tam Lang, Tam Lang!"
Quách Tử An mở cửa ra, nhìn Trương Song Đồng đang đứng bên ngoài, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù.
"Chạy mau, động đất rồi." Trương Song Đồng hô, rồi chạy bịch bịch đi.
Rất nhiều người đang chạy trong hành lang. Quách Tử An nhìn vào trong viện, nơi đó cũng vậy. Hỗn loạn và hỗn loạn... Hắn bước chân chạy tới, đá văng cửa phòng bên cạnh.
"Liễu Xuân Dương... Động đất... Chạy mau..."
Liễu Xuân Dương đang đứng sau cửa suýt nữa thì bị đá cho ngã, cáu giận trừng hắn một cái. Quách Tử An chớp chớp mắt với hắn, ôm chặt quần áo mình lại rồi chạy trước. Liễu Xuân Dương nắm chặt tay, chạy theo.
Trong viện, có người quen, người không quen. Ai nấy tóc tai bù xù, đèn đuốc mù mịt, hỗn loạn không chịu được.
Quách Tử An và Liễu Xuân Dương chạy qua đám người hỗn loạn, thẳng ra bên ngoài.
"Quách Tử An..."
"Liễu Xuân Dương... Các ngươi đừng có chạy lung tung..."
Trong sự ồn ào ấy có tiếng hô tiếng gọi. Nhưng bất kể ai gọi, hai người cứ cắm đầu mà chạy.
"Sợ tới choáng váng rồi kìa..."
"Mấy tên này..."
Lúc này rất nhiều người đứng trên đường phố. Mặt đất đã ngừng rung, mọi người bất an hỏi nhau. Mặt đất lại chấn động, kèm theo tiếng vó ngựa, đó là nhiều đội quan binh phóng ngựa chạy qua.
"Bọn họ đi ra ngoài thành."
"Động đất ở ngoài thành à?"
Đèn đuốc chiếu sáng đám người hoảng loạn. Quách Tử An và Liễu Xuân Dương cũng ở trong đó, sắc mặt trắng bệch, liếc nhau... Động đất có liên quan tới nàng ta sao? Không phải nói đi gặp bạn à? Sao lại... xảy ra chuyện này?
Các vị giám khảo trong quan nha đã dậy, nhìn đám quan viên ăn mặc không chỉnh tề đi đi lại lại. Trần Thịnh cũng nằm trong số đó, đang phủ thêm áo khoác.
"Là động đất à? Ở chỗ nào?" Ông ta hỏi.
Quan viên kia thì thầm hai câu, sắc mặt Trần Thịnh nghiêm túc, lại như không thể tin được.
"Sao có thể!"
Quan viên thì thầm với ông ta, sau đó giơ tay mời: "Tướng gia."
Trần Thịnh không nói gì, nhận lấy áo choàng mà tùy tùng đưa cho rồi khoác lên người, cùng đám quan viên bước nhanh ra ngoài. Một số quan viên khác thì đứng ra trấn an các vị giám khảo.
"Không có việc gì, không có việc gì, mọi người đi nghỉ đi."
"Các vị đại nhân đi xem xét động đất rồi."
Các vị giám khảo lúc này không thể ngủ được nữa, vẻ mặt khác nhau, thế là dứt khoát đứng luôn trong sân nói chuyện bàn tán.
"Không biết có phải động đất không? Là ở chỗ chúng ta hay là nơi khác nhỉ?"
"Ta vừa nghe được, quan viên nói với Trần tướng gia là... Lăng hoàng hậu."
Lăng hoàng hậu! Nghe được ba chữ kia, Thanh Hà tiên sinh cảm thấy tim đập nhanh hẳn, theo bản năng giơ tay vuốt râu. Là bọn họ sao? Thế nào rồi? Ngài ấy có sao không? Không sóng không gió đột nhiên như vậy, những người này thật là... Ngẩng đầu nhìn bên ngoài. Ánh lửa chiếu sáng khắp nơi, ánh sáng bắt đầu ló lên phía chân trời.
Cửa thành được mở ra, nhiều đội binh mã phi qua, và cả xe ngựa của đám quan viên, rất là rối ren... Đám binh lính canh tường thành dồn dập chạy. Hắc Giáp vệ đã tập trung ở cửa thành, tra xét nghiêm ngặt. Còn tuần tra tường thành thì do binh lính bọn họ phụ trách. Đuốc được đốt lên, khói đặc bay mù mịt.
"Bên kia, bên kia."
Có người hô to.
Mấy tên lính trên tường thành vội vàng chạy tới. Tên lính chạy ở cuối bỗng cảm thấy gió thổi qua. Hắn dừng lại, theo bản năng quay đầu, chỉ nhìn thấy khói đặc bay lên từ cây đuốc mới đốt, tựa hồ bị gió thổi mà kéo tới, khiến hắn nhắm mắt, ho khụ khụ.
"Làm cái gì thế, mau lên." Người phía trước giục.
Binh lính ho khan, hô dạ một tiếng, phất tay áo xua khói đặc đi, xoay người chạy tới: "Gió lớn quá..."
Cửa thành bên dưới, xe ngựa của đám quan viên chạy qua.
"Đóng cửa thành." Hắc Giáp vệ dẫn đầu hô to, đồng thời khoát tay. Đám Hắc Giáp vệ dưới cửa thành lập tức đi vào trong thành.
Vó ngựa phi nhanh qua các con đường.
"Về hết đi, không được ở lại trên đường."
Đám Hắc Giáp vệ hô to, khùa tay xua đuổi.
Đám người bị đuổi lại hỗn loạn.
"Vì sao? Động đất nữa à!"
"Về phòng không phải là chờ chết à?"
Kèm theo tiếng hỏi, có giọng nói the thé cất lên.
"Đây là Huỳnh Sa Đạo, động đất... Lỡ có lôi hỏa thì sao..."
Câu này như chọc phải tổ ong vò vẽ, khuôn mặt dưới ánh đuốc của đám người trên đường trắng bệch... Huỳnh Sa Đạo, lôi hỏa, thứ đó đã đốt cháy cả một tòa thành, không ai trốn thoát.
"Ta muốn ra khỏi thành! Ta muốn ra khỏi thành!"
Không biết ai kêu trước, ngay lập tức tiếng kêu gào vang như lên sấm. Mọi người như dòng nước lũ ùa tới phía cửa thành. Đám Hắc Giáp vệ lập tức bị đẩy cho dạt bên này bên kia.
Nhìn cảnh này, Hắc Giáp vệ không sợ hãi, mà rút trường đao ra. Từ đằng xa, Hắc Giáp vệ xếp thành hàng ngang, ánh đuốc chiếu sáng hắc giáp đen như mực và trường đao sáng như tuyết, chỉ chờ chém giết cho đầu rơi máu chảy lênh láng khắp phố.
Đám người đã hỗn loạn, không còn trật tự. Không biết là bị sợ hãi do động đất, hay bị người đằng sau đẩy đi. Một tấm biển hiệu trước một cửa hàng rầm một tiếng, gãy và sập xuống... Tiếng thét chói tai vang lên khắp nơi. Đám người tiến lên bị rơi trúng, giống như một bờ đê chặn đám đông kia lại.
Mọi người phục hồi tinh thần, vội vàng kéo biển hiệu đã vỡ thành mảnh ra, rồi kéo cả người bị thương bên dưới lên... May là biển hiệu này được dựng lên từ trúc với các mảnh lụa màu và dây thừng, tuy sập xuống nhưng không khiến người ta bị thương nặng. Hầu hết là bị xước chân tay da mặt. Chỉ có một người bị thương nặng nhất. Hắn đúng lúc bị bảng hiệu nện vào, đang vươn đôi tay ra... Ống tay áo đã rách, trên bàn tay cánh tay đều là máu... Đúng là đáng sợ.
Nhờ dân chúng bên cạnh giúp đỡ, hắn từ từ leo ra. Người này không khóc không kêu, mà mở miệng nói.
"Mọi người xin hãy nghe ta nói!"
Khi nghe thấy giọng này, Quách Tử An và Liễu Xuân Dương vốn đang chen chúc trong đám người ngẩng phắt đầu lên. Nàng về rồi!
Dưới ánh sáng của đèn đuốc, thiếu niên này tóc tai bù xù, như hầu hết mọi người, tỉnh dậy từ trong giấc ngủ mà chạy đến nên chỉ mặc áo lót, lại bị biển hiệu đập cho bị thương nên dáng vẻ nhếch nhác, nhưng đôi mắt rất sáng. Hắn lại cất cao giọng.
"Mọi người hãy nghe ta nói, đừng manh động. Ta tin rằng có phượng hồn của hoàng hậu nương nương ở đây, Huỳnh Sa Đạo sẽ không xảy ra chuyện gì. Động đất không ở nơi này, ta dám cam đoan."
Một người dân nhìn hắn: "Ngươi là ai? Ngươi nói không ở đây là không ở đây à?"
Thiếu niên kia bước lên một bước, giơ tay sửa sang mái tóc bù xù của mình, bày ra khuôn mặt thanh tú mà tái nhợt, vẫn còn vẻ sợ hãi ban nãy nhưng ánh mắt thì đầy bình tĩnh. Hắn giơ đôi tay bị thương, máu chảy đầm đìa lên: "Ta là Tiết Thanh phủ Trường An, ta tham gia thi quân tử, được điểm tối đa ở số khoa, ta trên thông thiên văn dưới tường địa lý! Ta nói không ở đây là không ở đây!"