Mấy chuyện bay trên mái nhà, chạy trên vách núi giống như vầy nàng cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều lần, tuy nhiên để làm được những điều đó thì cần phải có sự trợ giúp của các thiết bị khoa học kỹ thuật hiện đại.
Nếu chỉ có tay không mà muốn làm được như vậy, nhất định phải là người có võ nghệ cao cường.
Trong lúc Tiết Thanh ngơ ngác nhìn theo bóng dáng đã khuất của Tứ Hạt tiên sinh thì từ trên đỉnh núi cao, có một sợi dây thừng dài đang được thả xuống.
“Đứng thừ người ra đó làm gì? Còn không mau leo lên đây!” Tứ Hạt tiên sinh la lớn.
Leo lên sao? Tiết Thanh nhìn vách đá, lại nhìn sợi dây thừng, nàng không nói gì nữa mà bước tới nắm lấy sợi dây thừng... Leo kiểu này thật không dễ chút nào, cả tay và chân đều phải dùng sức, đã vậy trên vách đá cũng chẳng có nơi nào để nắm giữ hay làm bàn đạp leo lên cả!
Dù kiếp trước có mạnh thế nào đi nữa thì kiếp này nàng cũng chỉ mới là một đứa trẻ con yếu đuối, bởi vậy khi leo đến sườn núi, nàng đã không còn sức để leo nữa mà bắt đầu bị rớt xuống. Lúc này Tứ Hạt tiên sinh mới chậm rãi kéo dây thừng lên.
Mặc dù được Tứ Hạt tiên sinh kéo lên đỉnh núi nhưng khi đến nơi, Tiết Thanh vẫn cảm thấy mệt mỏi rã rời, nàng ngồi thở hổn hển, tay chân mềm nhũn, bàn tay cũng bị xước vài đường.
Tứ Hạt tiên sinh thấy vậy liền đứng cười nhạo.
“Sao con lại kém thế...” Ông nói.
Ông chưa nói hết câu thì Tiết Thanh đã ngẩng đầu mở miệng bào chữa.
“Thầy à, tại vì con mới leo núi lần đầu mà. Đợi mai mốt con quen rồi sẽ không như vậy nữa đâu.”
Tứ Hạt tiên sinh chép miệng phì cười, được thôi, dù sao ông cũng đã quá quen thuộc với cái vẻ tự tin, mặt dày này của nàng rồi.
“Đi thôi.” Ông chỉ có thể dừng đề tài này lại, chắp tay sau lưng, thoáng cái lại tiếp tục trở về bộ dạng còng lưng như lúc ban đầu, lảo đảo đi về phía trước.
Hiện tại là giờ học của các học sinh trên núi Lục Tuyền nên xung quanh lúc này không có bóng dáng các thiếu niên đi lại. Cảnh vật núi rừng vào mùa xuân vừa yên tĩnh lại vừa mát mẻ... Chẳng lẽ ông ấy muốn nàng ở chỗ này đọc và cảm thụ về quyển Xuân Thu sao?
Tứ Hạt tiên sinh đi thêm một lát thì dừng chân lại, chỉ vào căn phòng cách đó không xa.
“Ở đó chính là lớp học thiếu nhi, lão già họ Nghiêm chính là giáo viên dạy ở đó, bây giờ ông ta đang giảng về Xuân Thu đấy.”
Tiết Thanh nghe vậy liền nhìn qua những sợi tóc bạc trên đầu Tứ Hạt tiên sinh... Không biết cái người bị ông gọi là “lão già” ban nãy lớn tuổi đến đâu nhỉ? Nhưng mà bây giờ cũng không phải lúc để ý đến vấn đề này, rốt cuộc Tứ Hạt tiên sinh có ý gì đây?
Tứ Hạt tiên sinh quay đầu nhìn nàng nói.
“Con đi “nghe lỏm” (1) một lát đi!”
A? Tiết Thanh nhìn ông, nháy mắt mấy cái.
“Lão già họ Nghiêm này chính là một người đọc sách lâu năm nhưng vẫn không có gì tiến bộ.” Tứ Hạt tiên sinh nghiêm túc nói: “Con đi đến đó nghe thử đi, xem người bình thường nghĩ thế nào về quyển sách Xuân Thu, sau đó ta sẽ giảng cho con nghe cách nghĩ của những người tài là thế nào.”
Tiết Thanh nhìn ông không nói gì.
“Con đừng nhìn ta như vậy.” Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng: “Mục đích của con chỉ vì muốn thi đậu công danh thôi mà. Con cũng biết đấy, những đề kiểm tra khó khăn đó đều là do chính con người đặt ra, mà trong số những giám khảo ra đề, có rất nhiều người đều xuất thân từ người bình thường. Vậy nên nếu con trả lời quá cao siêu thì làm sao họ có thể hiểu được, mà đã không hiểu thì làm sao cho con đậu được?”
Tiết Thanh gật đầu, cung kính thi lễ.
“Con hiểu rồi ạ!” Nàng nói xong cũng không do dự nữa mà nhanh chân bước về phía lớp học kia.
“Học sinh như ngươi thật là phiền phức quá mà. Làm cái gì cũng muốn nghe giải thích rõ ràng trước mới chịu... Đúng là không tôn trọng thầy giáo gì hết.” Tứ Hạt tiên sinh than phiền xong lại cất cao giọng hét lên: “Nghe xong rồi thì cứ đi theo đường cũ về nhé. Nhớ đừng để bị bắt nghe chưa?”
Tiết Thanh giơ tay ra hiệu đã nghe được.
Cái loại hàng động “nghe lỏm” lớp học của người ta thế này mặc dù nàng chưa từng làm qua, nhưng nếu nói về việc lẻn vào một nơi nào đó thì nàng rất là quen thuộc.
Phòng học này cũng không lớn lắm, bên trong có tầm bốn mươi đến năm mươi học sinh đang ngồi, chủ yếu là những cậu bé chừng mười hai, mười ba tuổi. Lúc này có người thì chăm chú nghe giảng, có người lại nằm úp mặt lên bàn ngủ ngon lành... Cảnh tượng này thật giống với lớp học thời hiện đại.
Tiết Thanh mím môi nhìn lên bục giảng... Thầy giáo đang đứng trên bục giảng chỉ tầm tuổi trung niên, dáng người gầy yếu, da mặt trắng trẻo, so với Tứ Hạt tiên sinh không chỉ trẻ tuổi hơn mà còn đẹp hơn rất nhiều, vậy những chữ “lão già” ban nãy mà Tứ Hạt tiên sinh nói là có ý gì? Bởi vì ông ấy ghen ghét với người ta sao?
Vị thầy giáo họ Nghiêm đang đứng trên bục giảng từ từ nhắm mắt lại, chậm rãi cất cao chất giọng trầm bổng của mình. Ông cũng không thèm để tâm xem những học sinh bên dưới đang chăm chú nghe giảng hay lười biếng gục đầu xuống bàn ngủ nữa?
Nội dung giảng chính là về quyển sách Xuân Thu.
Tiết Thanh khép chặt hai cánh tay vào hai bên người, đầu cúi thấp xuống, co rúc đầu vai, cẩn thận bước vào cửa sau đó rón rén đi đến những ghế ngồi phía sau.
Các học sinh trong lớp thấy vậy vội nhìn qua, Nghiêm tiên sinh cũng nghe thấy tiếng động, ông khẽ mở mắt quan sát.
Từ sau khi Thanh Hà tiên sinh đến, trường học trên núi Lục Tuyền này mới được đặt tên. Những trường học trong thành lúc trước cũng giống như vậy, lớp học tuy có học sinh giỏi, chăm học những cũng sẽ có học sinh dở, quậy phá. Mặc dù bây giờ đã có Thanh Hà tiên sinh nổi tiếng đến dạy nhưng không phải học trò nào đến học rồi cũng sẽ trở nên chăm ngoan, chịu khó.
Kiểu học sinh thường hay ngủ quên, đi trễ, trốn học giống như vậy còn rất nhiều, thế nên Nghiêm tiên sinh chỉ khẽ hừ nhẹ rồi tiếp tục nhắm mắt giảng bài, không để ý đến Tiết Thanh nữa.
Hiện tại trong trường đã có mấy trăm học sinh nên Nghiêm tiên sinh cũng không nhớ hết được ai là học trò của mình. Mấy học sinh trong lớp cũng vậy, bởi vì bọn họ chỉ nhớ mặt những bạn bè thân thiết của mình thôi nên không có ai nghi ngờ Tiết Thanh cả... Hơn nữa, có ai mà nghĩ tới lại có người lạ dám tới đây để học ké, nghe lỏm cơ chứ?
Một cậu bé mập mạp thân thiện nhìn Tiết Thanh chớp mắt, ra hiệu cho nàng ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.
“May là số cậu hên đó. Nếu tiết này mà học thầy Tào thì chắc chắn cậu đã bị phạt đứng, lại còn bị đánh vào tay nữa rồi...” Cậu nhỏ giọng nói.
“Ồ, thế à? Vậy ta thật may mắn rồi.” Tiết Thanh vỗ ngực một cái, giả bộ sợ hãi, nhẹ giọng đáp.
Cậu bé kia liền “Ừm” một tiếng, sau đó lại chỉ lên bàn hỏi.
“Sách của cậu đâu?”
Tứ Hạt tiên sinh không có đưa sách cho nàng... Ôi! Tiết Thanh le lưỡi lắc đầu.
“Ta quên mang rồi.” Nàng nhỏ giọng nói.
Cậu bé kia nghe vậy liền vui vẻ, thật không ngờ có người còn hậu đậu hơn cả cậu nữa. Tiết Thanh nhìn thấy cậu bé đang muốn nói gì đó thì chợt nghe tiếng ho liên tục từ vị tiên sinh kia. Khi nhìn lên thì thấy ông ấy đang trừng mắt cảnh cáo hai người.
Tiết Thanh và cậu bé kia lập tức cúi đầu, không dám nói gì nữa.
Nghiêm tiên sinh lại tiếp tục bài giảng của mình. Buổi chiều mùa xuân, gió mát thổi qua nhè nhẹ làm cho số học sinh buồn ngủ trong lớp càng lúc càng nhiều. Cậu bé bên cạnh cũng ngáp một cái rồi nằm xuống bàn ngủ ngon lành, chỉ có Tiết Thanh ngồi ngay ngắn chăm chú nghe giảng từ đầu đến cuối.
Tiếng bàn ghế va chạm ồn ào khiến cho các học sinh đang ngủ vội vàng tỉnh lại.
Cậu bé kia cũng giật mình tỉnh lại, lau nước bọt đang chảy ở khóe miệng, mơ hồ nhìn xung quanh.
“Giảng bài xong rồi ư?” Cậu nói xong lại nhìn lên bục giảng, lúc này Nghiêm tiên sinh đã ra về từ lâu. “Ôi, hóa ra đã tan học rồi vậy mà sao cậu không kêu tớ...”
Cậu quay sang bên cạnh hỏi Tiết Thanh nhưng bấy giờ chỗ bên cạnh đã chẳng còn ai.
Cậu bạn kia đâu rồi? Cậu bé gãi đầu đầy khó hiểu, rốt cuộc cậu bạn kia đã ra về hay là do cậu mơ ngủ đây, chẳng lẽ cậu ta chưa từng xuất hiện sao?
Khi chân vừa tiếp xúc với mặt đất, Tiết Thanh liền khom người thở hổn hển... nàng rất muốn cho rằng mình chỉ vừa đang nằm mơ mà thôi.
Đau chết đi được.
Tục ngữ có nói muốn lên núi thì dễ nhưng muốn xuống núi thì khó, thật sự là quá đúng rồi. Lúc đầu leo lên đã bị xước tay rồi, lúc sau trượt xuống còn kinh khủng hơn, ma sát quá mạnh khiến nàng vừa đau vừa rát... Đúng là một cơn ác mộng mà.
Không kịp nữa rồi, trời đã sắp tối nên trở về thôi. Tiết Thanh thở ra một hơi sau đó xoay người chạy về nhà.
....................
“Tiết Thanh ca ca, Tiết Thanh ca ca.”
Theo tiếng kêu của đám trẻ con, Tiết Thanh đá xúc cúc qua cho mấy đứa nhỏ rồi nhanh chân chạy qua đường hẻm.
“Hôm nay không có thời gian, không chơi được đâu...”
Bọn trẻ chỉ kịp nghe được Tiết Thanh nói câu này, sau đó đã không thấy bóng dáng nàng đâu nữa, Tiết Thanh đã chạy đi mất rồi.
“Mẫu thân, con có mua con cá để đó nha... Con đi luyện võ đã!”
Nghe tiếng động phát ra trong sân, Tiết mẫu thân vội vàng đi tới, chỉ thấy một con cá trắm cỏ lớn đang được đặt trong rổ trên bàn đá, còn người để lại nó đã không thấy bóng dáng đâu.
“Đứa nhỏ này, thiệt là...” Bà vừa buồn cười, vui mừng lại vừa thương tiếc nói: “Học kiểu này cũng quá mệt mỏi rồi... Dù gì cũng là con gái mà lại phải...”
Bà phát ra tiếng thở dài trầm thấp, câu nói cuối cùng rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy.
Tiết Thanh đi đến sàn đấu võ thì nhìn thấy hai người đã từ lâu không tới đây - Quách Tử An và Quách Tử Khiêm. Không chỉ vậy bên cạnh họ lại còn nhiều thêm một người - Quách Bảo Nhi.
Mấy ngày trước, khi nhìn thấy nàng chỉ học những kiến thức căn bản, hai người bọn cảm thấy nhàm chán nên đã không tới nữa. Tại sao hôm nay lại đến đây, còn dẫn theo cả Quách Bảo Nhi?
Thấy Tiết Thanh xuất hiện, Quách Tử An liền phun nước bọt mắng.
“Bà nó, cái đồ xui xẻo.”
Tiết Thanh nhíu mày.
Tuy nàng không muốn so đo với một đứa nhỏ, nhưng đối với những đứa nhỏ hay chửi người thế này, thật khiến người ta khó chịu mà.
***
(1) Nghe lỏm: Nghe giảng ké ở lớp của giáo viên khác.