Các ngươi là ai?
“Vẫn” là bao lâu?
"Tên tiểu quan này rất thú vị, hắn dám lựa chọn chạy tới mật báo cho ta."
Giọng Tần Đàm Công vang lên, mang trên mặt nụ cười khe khẽ, hắn nhìn hai ngọn đèn dầu lay động tạo thành cái bóng trong phòng, như là thấy được cánh đồng hoang vu trong đêm đen lộng gió, một bóng dáng giơ cao tay đung đưa.
Trần Thịnh biết người hắn nói chính là Tống Nguyên, là lần đầu gặp gỡ, trong lòng của hắn dần dần lạnh như băng, cho nên “vẫn” là mới bắt đầu sao?
"Không, cũng không phải, tướng gia không cần sợ hãi, ta cũng không có cơ trí đến độ không gì không biết." Tần Đàm Công cười nói.
Tần Đàm Công rất ít nói đùa, hơn nữa chuyện cười này cũng không buồn cười.
"Tên tiểu quan này ở trước mặt ta thì nơm nớp lo sợ nhưng lại mang theo cái vẻ tiểu nhân vật ngoan độc." Hắn nói, nhìn về phía Trần Thịnh: "Tướng gia, ngươi biết cái gì gọi là tiểu nhân vật ngoan độc không?"
Trần Thịnh nói: "Có lẽ là con kiến cầu sinh hoặc là châu chấu đá xe."
Tần Đàm Công gật đầu, nói: "Tướng gia nói đúng, chính là vừa đáng thương vừa đáng hận."
"Chính là loại vì thắng một cuộc cá cược mà dám đi giết người, mặc dù cuộc cá cược kia có thể chỉ là một miếng bánh. Loại dũng khí này thoạt nhìn vừa buồn cười vừa không có ý nghĩa."
"Tên tiểu quan này lại còn dài dòng tố khổ ở trước mặt ta rằng bổng lộc bị khấu trừ, y phục cũng không được phát, mặc ba năm rồi luôn bị người khác gây khó khăn, sau đó hăng hái nói nếu như hắn chỉ cho ta con đường tắt đi đến phủ thành Huỳnh Sa Đạo, hy vọng tương lai ta...."
Khóe miệng hắn khẽ cong lên.
"Để hắn lên làm binh phòng thành Huỳnh Sa Đạo."
Quan lại Đại Chu rất hỗn tạp, trên có tể tướng dưới có tri huyện, lớn thì trị quốc nhỏ thì trông coi người buôn bán nhỏ… Trong nha môn, binh phòng là chức vị trông coi và cai quản binh tráng phòng thủ thành trì, mã thất tạp vụ, trạm dịch.
Thân làm một dịch thừa, sợ nhất không phải là tri phủ vì hắn không có tư cách đến trước mặt tri phủ, hắn hiện quản là binh phòng.
Đối với tiểu nhân vật dịch thừa thành thật quanh năm chịu ức hiếp mà nói, biến người từng bắt nạt mình thành người dưới trướng mình chính là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời.
"Ta cũng không cảm thấy cái chí hướng này buồn cười."
"Ta đã từng thấy rất nhiều người như vậy rồi, trên chiến trường ở thôn xóm trấn nhỏ tại biên cảnh, sự ngoan độc thoạt nhìn rất buồn cười này có thể làm cho bọn họ sống sót."
"Sở dĩ ta dùng hắn, chỉ là bởi vì cảm thấy hắn rất thú vị. Nếu hắn dám đến ta liền cho hắn một cơ hội, thật ra thì hắn mật báo dẫn đường, đối với ta mà nói cũng không phải là quá quan trọng, ta nhất định có thể giết chết hoàng hậu và Bảo Chương đế cơ. Trong cuộc hành trình ngàn dặm này ta đã chạy tới chín trăm chín mươi chín bước, chẳng lẽ ta sẽ chịu khuất phục ở một bước cuối cùng?"
Nói tới đây Tần Đàm Công vuốt ve bàn tay.
"Không nghĩ tới ta lại sai lầm rồi, chính tên tiểu quan này lại làm xảy ra biến cố."
"Thành Huỳnh Sa Đạo bị đốt sớm hơn thời hạn làm ta chậm một bước, khiến cho Ngũ Đố quân nhanh hơn một bước, cứu Bảo Chương đế cơ đi, khiến cho con đường lớn vốn thông thẳng lại chia ra thành một cái ngã ba."
Mặc dù đã biết Tần Đàm Công giết chết tiên đế bức tử hoàng hậu nhưng lúc này lại nghe hắn dễ dàng nói ra như thế, đáy lòng Trần Thịnh vẫn lạnh ngắt.
"Chuyện này không có gì không tưởng tượng được, cái này gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt." Hắn nói.
Tần Đàm Công cười cười, không phản bác mà tiếp tục nói: "Chuyện này làm cho ta ý thức được tiểu nhân vật ngoan độc cũng không thể khinh thường, nhất là lúc ta hỏi hắn có muốn theo ta trở về kinh hay không thì hắn không chút do dự mừng rỡ như điên mà đáp ứng."
“Thế nên mọi chuyện bắt đầu từ lúc này sao?”
"Cũng không tính là như thế, chỉ có thể nói là ta đề phòng hắn, đây cũng không có gì. Đối với bất kỳ người nào ta cũng đều có lòng đề phòng, đại khái khi đó ta chủ yếu hoài nghi là tương lai hắn sẽ theo phe chính nghĩa đứng ra làm chứng mà tố giác ta."
"Đúng, trừ tư lợi, hắn cũng có thể theo phe chính nghĩa, tiểu nhân vật ngoan độc còn có một loại hành vi chính là xả thân, bọn họ vì nỗi thống khổ của mình mà kích động run rẩy, bọn họ chịu xả thân cho chim ưng rỉa thịt, bởi vì... khoái cảm này khiến cho bọn họ ảo tưởng rằng chính mình là thánh nhân cao cao tại thượng nắm trong tay thiên hạ, phổ độ chúng sinh."
Tần Đàm Công nhìn về phía Trần Thịnh, ôn hòa hỏi.
"Trần tướng gia, mặc dù ngươi là đại nhân vật nhưng chắc là sẽ có cảm giác như vậy, ví dụ như bây giờ ta chém giết ngươi, ngươi cũng sẽ không có bất kỳ sự sợ hãi bi ai nào, ngược lại sẽ rất vui vẻ và thỏa mãn?"
Trần Thịnh cười nói: "Không có ai sẽ vì chết mà vui vẻ thỏa mãn, không có ai muốn chết, chỉ có không thể không chết, hướng chết mà sinh, Tần Đàm Công ngươi nghĩ nhiều như vậy, tại sao còn giữ lại hắn?"
Tần Đàm Công nói: "Đúng như lời tướng gia nói, mọi người muốn sống, sống không dễ dàng, dù hắn có kỳ quái, chỉ cần hắn không tự mình tìm đường chết, ta sẽ để cho hắn được sống, hơn nữa ta cũng muốn nhìn thử xem một tiểu nhân vật ngoan độc có thể làm được đến mức nào."
"Thế nên khi đó ngươi cũng không nghi ngờ người bị cứu đi chính là Bảo Chương đế cơ giả." Trần Thịnh nói.
Tần Đàm Công gật đầu nói: "Ta không nghĩ tới hướng này, ta không nghĩ tới cái này..."
Tầm mắt của hắn rơi vào ánh đèn trên bàn, xuyên qua ánh sáng chính là một mảnh hắc ám, mà xung quanh hắc ám là ánh lửa hừng hực, tiểu hài tử nằm ở trong lòng nam nhân bị bóng tối che đậy nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng làn da bị bỏng trên mặt hài tử kia.
"Đây là nữ nhi của ta, Công gia đây là nữ nhi của ta... Nó mới bốn tuổi, không hiểu chuyện chạy ra ngoài tìm ta..."
"Công gia, nữ nhi của ta bị thương... Nữ nhi của ta..."
Tần Đàm Công thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Trần Thịnh, nói tiếp: "Cho đến khi ta nhìn thấy, hắn ngoan độc đến mức khiến ta phải kinh ngạc."
Trần Thịnh nói: "Cõi đời này còn có ngươi ngoan độc đến mức có thể làm cho Tần Đàm Công kinh ngạc?"
Vẻ mặt Tần Đàm Công vẫn ôn hòa như cũ, người có địa vị như bọn họ, sao có thể bởi vì lời nói mà buồn vui oán giận.
"Không giống thế, sự ngoan độc của ta là có nguyên nhân, có mục đích." Hắn nói: "Còn sự ngoan độc của hắn chỉ là vì ngoan độc, là muốn có người thế hắn làm điều ác, hắn làm cho người ta phải cảm thấy sợ, đây không phải là ý nghĩa của cuộc đời, trừ khi vì che dấu ý nghĩa cuộc đời chân chính, ta liền hồi tưởng lại quá khứ, chuyện ta làm có cạm bẫy gì, sau đó mới nghĩ đến khả năng này."
Hắn như đang hồi tưởng.
"Khi đó ngươi và Tống Nguyên gặp nhau đại khái là ba tháng sau đi, ta vốn dĩ đã lập tức xác định."
Gặp nhau ở nơi này hiển nhiên là chỉ thẳng thắng gặp nhau.
Trần Thịnh cũng mang theo vài phần hồi ức, suy tư, nói: "Đó chính là chuyện phát sinh ở ba năm sau, Lương Phượng truyền đến cho ta một cái tin, sau đó lại tiến cử Tống Nguyên với ta."
Ba năm sau không tính là lúc ban đầu nhưng lúc đó lại là lúc bọn họ bắt đầu làm việc.
Từ khi đó hắn đã xác nhận hành vi phạm tội của Tần Đàm Công, tiên đế và hoàng hậu chết đi không rõ lý do, vô cùng giận dữ, lại gặp được Bảo Chương đế cơ may mắn sống sót, vô cùng mừng rỡ.
Từ khi đó trở đi Tống Nguyên không còn một mình nữa, rốt cuộc hắn cũng có thể chia sẻ với người khác bí mật giấu ở trong lòng.
Từ khi đó trở đi bọn họ bắt đầu tính toán làm sao để bảo vệ đế cơ, làm sao để diệt trừ Tần Đàm Công, làm sao để cho Bảo Chương đế hồi triều, lập lại trật tự.
Từ khi đó trở đi người của bọn họ cân nhắc càng lúc càng nhiều.
Tần Đàm Công nói vẫn luôn biết các ngươi, cái “vẫn” này chính là mới bắt đầu, “các ngươi” chính là mấy người bọn họ.
Trần Thịnh ngồi ở trên ghế, chợt buồn cười, thế nên nhiều năm như vậy những việc bọn họ làm tất cả đều chỉ là một trò cười? Nhưng không đúng.
"Đã như vậy, tại sao ngươi không bắt chúng ta." Hắn nói, nhìn về phía Tần Đàm Công: "Giết Tống Nguyên giết Bảo Chương đế cơ, xong hết mọi chuyện."
Làm sao đến nỗi như ngày hôm nay.
Khuôn mặt ôn hòa Tần Đàm Công hiện lên nụ cười, nói: "Đó là bởi vì hài tử được cứu đi kia vẫn chưa xuất hiện ở trước mắt ta."
Trần Thịnh nói: "Ngươi đã đã biết nàng là giả rồi, cần gì phải để ý."
Tần Đàm Công nói: "Bởi vì lúc trước ta để lộ sơ hở nên lần này ta suy nghĩ nhiều hơn một chút, hơn nữa có một số việc ta cũng không xác định được. Ví dụ như lúc ấy Ngũ Đố quân của Huỳnh Sa Đạo cùng Tống Nguyên, hoàng hậu có phải đồng mưu hay không nên không thể tùy tiện giết Tống Nguyên và Bảo Chương đế cơ ngay lập tức, lỡ đâu các ngươi lại phụng sự hài tử kia thật thì sao? Thật thật giả giả, dù sao cũng là các ngươi định đoạt."
Hắn nhẹ nhàng gõ đầu gối.
"Cho nên ta muốn chờ một chút."
Trần Thịnh cảm thấy có phần tức cười, nếu nói như vậy, cách làm của bọn họ đích thực là đúng, có Tiết Thanh làm thế thân, tính mạng Bảo Chương đế cơ sẽ được bảo đảm.
Qua nhiều năm như vậy Tống Nguyên và Bảo Chương đế cơ, và cả bọn họ có thể sống sót cũng là bởi nhờ Tiết Thanh.
"Nhưng điều làm cho ta ngạc nhiên chính là hài tử kia lại che giấu vô cùng tốt."
"Lúc mới bắt đầu ta cho là các ngươi đã làm rất chu toàn, sau mới phát hiện cũng không nhất định, suy cho cùng từ rất lâu rồi các ngươi đã cố ý muốn hài tử kia bị phát hiện."
"Hài tử kia không bị phát hiện, hẳn là giữa Ngũ Đố quân và các ngươi có một phần ngăn cách."
"Sau đó ta cho là Ngũ Đố quân đã làm mọi việc chu toàn, sau mới phát hiện cũng không chỉ có như thế, hơn nữa là người của ta chết đi một cách không rõ ràng, không phải lúc nào ta cũng có thể hiểu được diễn xuất của Ngũ Đố quân."
"Sau đó ta nghĩ tới một khả năng."
Tần Đàm Công nhìn về phía Trần Thịnh.
"Có lẽ là chính hài tử kia đã ẩn mình rất tốt."
......
Hài tử kia ẩn mình rất tốt, Trần Thịnh im lặng, hoặc là nói hài tử kia không hề che giấu.
Rất nhiều chuyện nàng đều đứng ở trước mặt người khác, sặc sỡ lóa mắt, đúng, sáng ngời như vậy ngược lại khiến cho người ta không thấy rõ nàng không nhìn tới nàng.
Muốn trốn thì trốn ở thành thị là như vậy.
Nhưng mà lúc trước hắn cũng không nghĩ ra nàng làm cái gì, hơn nữa cho dù nghĩ tới, dù là như vậy thì thế nào chứ?
Tần Đàm Công nói: "Vậy thì thú vị rồi."
Thú vị? Có ý gì? Trần Thịnh nhìn về phía hắn.
"Ví dụ như có thể xem thử hài tử này có thể ngoan độc đến mức nào." Tần Đàm Công nói: "Hơn nữa khi nàng biết được mình không phải là đại nhân vật mà là một con kiến nhỏ chết tiệt."
Nói tới đây hắn khẽ mỉm cười.
"Trần tướng gia, ngươi xem, không phải là bây giờ rất thú vị sao?"