Tứ đại sư tay nâng viên sắt đen, ngồi ngay ngắn không hề động đậy, trông rất giống tượng phật. Tần Đàm Công tuy chân giẫm phải sợi dây, nhưng dường như không biết lợi hại mà không dám cất bước.
"Tên nhóc này lên núi với ngươi, bọn ta không thèm để ý." Tần Đàm Công nói: "Ảnh vệ không rời người. Huống chi có Tiết Thanh, ngươi đề phòng cũng là có lý. Hóa ra là đề phòng Tứ đại sư."
Tống Anh hờ hững, nói: "Ta đương nhiên phải đề phòng ông ta."
"Ta là ai, người trong thiên hạ bị Tiết Thanh làm cho lẫn lộn, chẳng lẽ Tứ đại sư lại không biết rõ? Lại còn bày ra tư thế đó trước mặt người khác."
Nàng nhìn Tứ đại sư ở phía sau Tần Đàm Công.
"Lúc trước ta cảm thấy khó hiểu vì sao ông lại làm như vậy? Cho tới nay ta luôn cho rằng Hoàng Tự và đại sư là người bảo vệ Sở thị Đại Chu ta, đương nhiên ta biết ông không phải thần, thế nên phụ hoàng và mẫu hậu chết, bị Tần Đàm Công lừa gạt, ông không báo thù cho phụ hoàng, cũng không biết tới sự tồn tại của ta."
"Ai ngờ..."
Nói tới đây, Tống Anh nở nụ cười.
"Ai ngờ ngươi chính là hung thủ hại chết phụ hoàng ta."
"Nghĩ như thế mới thấy tất cả đều hợp tình hợp lý."
Tần Đàm Công nói: "Ta với Tứ đại sư nói nhiều như vậy, ngươi còn nghe không rõ. Chuyện này là phụ hoàng của ngươi sai trước..."
"Phụ hoàng của ta sai chỗ nào?" Tống Anh cắt ngang lời hắn: "Lúc nãy Tứ đại sư chẳng phải đã nói rồi sao? Phụ hoàng ta muốn giết ông ta, không sai."
"Vậy Tứ đại sư muốn giết người, ta muốn giết hắn, cũng không sai." Tần Đàm Công thản nhiên nói.
Đề tài như lại bị xới lại, vĩnh viễn không kết thúc.
Tống Anh cười cười.
"Tần công gia, không phải chuyện này không liên quan đúng sai." Nàng ta nói: "Chuyện ta phải làm, không cần xem đúng hay sai. Đúng hay sai thì liên quan gì tới ta?"
Tiết Thanh vỗ tay hoan nghênh: "Đây mới gọi là bằng phẳng này. Làm chuyện xấu chính là làm chuyện xấu, lại còn vì muốn giảm bớt gánh nặng tâm lý mà chống chế, nhất là giao cho ý trời, đó chính là tiểu nhân. Tần công gia già rồi, không bằng người trẻ nữa rồi."
Tần Đàm Công cười, không nói gì.
Tống Anh cũng không để ý tới Tiết Thanh.
Tứ đại sư khẽ than một tiếng: "Vậy là ngươi muốn báo thù cho cha."
Tống Anh nói: "Nói cho đúng thì ta muốn hoàn thành chuyện mà phụ hoàng chưa làm xong."
Ánh mắt nàng bình tĩnh như trước đây, đôi mắt sâu thẳm mà lấp lánh. Vẻ khiếp sợ thất hồn lạc phách khi nghe kể chuyện xưa ban nãy như chưa bao giờ có.
"Phụ hoàng muốn giết các ngươi mà chưa làm được, vậy thì để ta hoàn thành."
......
Tiết Thanh xoay người nhảy lên.
"Vậy các ngươi từ từ giải quyết, ta đi trước một bước." Nàng nói. Lúc nói xong người đã lướt đi mấy trượng, tới phía chân núi.
"Quý Trọng." Tống Anh nói.
Hàn quang lập tức chém đứt ánh nắng trên đỉnh núi. Trường kiếm đâm thẳng tới lưng Tiết Thanh.
Trường kiếm chưa tới gần, mà đã cảm nhận được kiếm khí rét lạnh thấu xương.
"Hoàng Cư!" Tiết Thanh gần như hô lên cùng lúc.
Không ai xuất hiện, chỉ có hàn quang bắn tới. Là một thanh trường kiếm bay tới từ sườn núi, hệt như sao băng. Tiết Thanh giơ tay nắm lấy, không quay người lại mà giơ kiếm ra chặn.
Keng, một tiếng vang lên. Trường kiếm phía sau bay ra ngoài, đâm phụp vào trong khe đá, rung rung phát ra tiếng kêu ong ong.
Trường kiếm của Quý Trọng bị đánh bay, người không chút ngừng nghỉ giơ chân tới phía sau Tiết Thanh.
Lại một tiếng keng, trường kiếm của Tiết Thanh cũng bị hất văng ra đâm vào núi đá một bên, phát ra tiếng vang ong ong. Người lộn lại phía sau. Lại có hàn quang lóe lên từ bên sườn núi. Một thanh kiếm bay tới. Tiết Thanh giơ tay nhận lấy, hạ xuống đất.
Quý Trọng cũng hạ xuống đất. Một ống quần bị xé rách, chỉ để lại vết kiếm nhợt nhạt.
Lúc trước khi ở thành Huỳnh Sa Đạo, Quý Trọng đã ra tay với Hoàng Cư khi hắn định giết Tống Nguyên, còn Tiết Thanh thì cứu Hoàng Cư nên hai người chưa giao thủ trực tiếp. Hay lúc Tống Anh vây thành, không rảnh đấu lâu nên Quý Trọng thản nhiên rời đi.
Lần giao thủ này, Tiết Thanh tuy không bị thương nhưng bị ép cho phải về đỉnh núi, bị cắt đường xuống núi, xem như ngang tay.
"Ngươi bị bệnh à?" Tiết Thanh mắng: "Ngươi đánh ta làm gì! Kẻ thù của chủ nhân ngươi còn ở bên đó kia, mau đi giết bọn họ đi!"
Quý Trọng thờ ơ, không nói gì.
Tống Anh nhìn qua, nói: "Ngươi cho rằng ngươi có thể sống mà xuống núi?"
Tiết Thanh trừng mắt: "Thừa lời, ai sẽ cho là mình chết. Ngươi đừng vờ ngớ ngẩn, hai người kia lợi hại nhất, ngươi tập trung đối phó bọn họ đi. Chúng ta còn trẻ, sau này thời gian đánh ta còn nhiều cơ mà. Ngươi phải phân biệt cái nào là chính, cái nào là phụ, đừng có lòng tham không đáy..."
Còn chưa nói xong đã vung kiếm, bởi Quý Trọng lại đánh úp tới.
Quý Trọng không cầm binh khí nhưng cả người đều biến thành một món vũ khí lợi hại. Nhất là đôi chân kia, khi chạm vào trường kiếm của Tiết Thanh còn phát ra tiếng sắt va vào nhau.
Trường kiếm bị đá bay nhưng ngay tức khắc lại có binh khí khác được quăng ra từ sườn núi.
Loan đao bay theo hình vòng cung. Quý Trọng vặn vẹo thân mình, vừa lúc tránh thoát, giơ chân lên đâm ra như một thanh trường thương. Keng, đá trúng.
Tiết Thanh không hề chần chờ, chỉ cần binh khí đụng vào nhau là sẽ lập tức buông tay. Rồi lại như tia chớp giơ tay ra phía trước, cứ giơ tay ra là có binh khí rơi xuống từ trên trời. Bầu trời hệt như túi tiền, cuồn cuộn không ngớt, dường như bất tận.
Đủ loại binh khí.
Loan đao, yêu đao, búa...
Mỗi một món binh khí đều có thế công khác nhau...
Chém, bổ, đâm, chọc...
Tiếng đánh chém không ngừng vang lên trên đỉnh núi. Hai kẻ triền đấu trở thành một chồng bóng người. Binh khí không ngừng rơi xuống, lại không ngừng văng ra.
Binh khí bị đánh bay, Tiết Thanh không bị ảnh hưởng chút nào. Binh khí không ngừng tấn công, Quý Trọng cũng không bị thương nặng.
Trận đấu này dấy lên cuồng phong nhưng cuồng phong không quét sạch mọi thứ. Trước mặt Tần Đàm Công và Tứ đại sư như có tấm chắn bao phủ, vạt áo còn không động.
Đối với bọn họ, trận triền đấu trước mặt không hề hoa mắt, mà có thể thấy rõ từng chiêu từng thức một.
Binh khí của Tiết Thanh không ngừng tấn công nhưng thân mình cũng lùi.
Quý Trọng lấy toàn thân làm lợi khí chặn thế công, lại bao vây bốn phía, không cho Tiết Thanh rời đi.
Binh khí không ngừng va chạm, rời tay mà còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã có cái mới, hệt như một người hóa thành mấy người tấn công Quý Trọng, đao đao kiếm kiếm...
Phụp, không phải quần áo của Quý Trọng bị xé rách, mà là hơi thở quanh thân hắn đã bị đâm phá ra một lỗ nhỏ...
Chính là lúc này.
Binh khí đã bị buông ra còn chưa rơi xuống đất, tay Tiết Thanh đã nắm binh khí khác, trong chớp mắt nàng không tiến về phía trước, mà tung tóe ra ngoài như mưa bắn vào mặt. Tiết Thanh cũng biến thành hạt mưa...
Nàng không đi xuống chân núi, mà hướng tới chỗ Tống Anh.
Quý Trọng đột nhiên căng phồng người, rồi như ô lao tới, muốn hất văng Tiết Thanh, bảo vệ Tống Anh...
Ba bóng người dần chồng lên nhau.
Tống Anh đứng nguyên tại chỗ. Chủy thủ trong tay Tiết Thanh đâm tới ngực nàng. Quý Trọng như mũi tên theo sát sau lưng Tiết Thanh.
Đây là cảnh tượng tàn sát lẫn nhau, khi mà máu tươi nở rộ thì sẽ đẹp lắm.
Chính vào lúc này, Tần Đàm Công xoay người. Nơi đây không nổi gió, ngoài động tác của hắn, tất cả bốn phía tập tức ngưng lại. Sợi dây dưới chân bay lên, kéo viên sắt trong lòng bàn tay Tứ đại sư lên...
Sự ngưng lại ấy lập tức bị chém ra, bốn phía vẫn không tiếng động như trước. Viên sắt bay đi hệt như sao băng.
Mặc dù chỉ trong tích tắc, Tần Đàm Công vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng rằng viên sắt thay đổi hình dạng, đỏ thẫm, bành trướng...
Tiết Thanh cũng nhìn thấy qua khóe mắt.
Trong trận đối chiến này, nàng không chỉ đối mặt với Quý Trọng và Tống Anh, còn cả Tần Đàm Công và Tứ đại sư...
Nàng thấy viên sắt kia trở nên to hơn, không chỉ nó đang thay đổi, không khí xung quanh cũng thay đổi. Mặt đất như bị ánh nắng đốt khô, nứt ra, cuộn lên. Bên tai như nghe được tiếng bùm bùm đầy dữ dội. Cảnh tượng vô cùng khủng bố. Mà kinh khủng hơn là nó đang tiếp cận mình.
Những lời mắng chửi thô tục như sóng to cuồn cuộn trong lòng Tiết Thanh, ngàn phòng vạn phòng vẫn không phòng được...
Tần Đàm Công mà đã ra tay, ai có thể phòng bị cho được. Nếu đến có thể thử một lần, chỉ là thứ bay đến lại là thứ này...
Chặn chính là chết!
Két. Một bàn tay đột nhiên thò tới giữa không trung, nhẹ nhàng búng lên viên sắt kia. Không khí khô nóng lập tức ngưng lại. Viên sắt bị búng mà rung rung. Không khí xung quanh cũng rung theo. Trong cái rung rung ấy, viên sắt đổi hướng.
Tiết Thanh ngừng lại. Quý Trọng lướt qua nàng, sau đó nhìn thấy viên sắt bay tới phía trước hắn. Mắt hắn lập tức trợn tròn. Hắn không lùi ra sau, cũng không dừng lại, mà nhảy tới ôm lấy Tống Anh, ôm chặt người nàng vào trong ngực. Thân thể hắn tựa như ô dù mà banh ra...
Bùm...
Như một tia chớp giáng xuống từ trên trời cao, đánh nổ núi đá. Đá vụn bay lên như mưa, đinh tai nhức óc.
Mặt đất dưới chân Tiết Thanh sụp xuống, nàng không kịp bấu víu lấy một khối đá nào. Ngay khi sắp rơi xuống, một bàn tay bắt được nàng...
Đất đá như mưa rơi qua bên người, xuống vực sâu vạn trượng bên dưới, hơi nóng cực kỳ quét qua dưới chân.
Ngọn lửa đỏ tươi dựng lên giữa không trung khiến sương mù quanh Thương Sơn bốc hơi, như những tầng sóng trắng quay cuồng, mang theo màu đỏ tươi. Toàn bộ ngọn núi như có mẫu đơn nở rộ.
Thật là đẹp mắt.
Tiết Thanh kinh ngạc. Hoa nở nhanh, tàn cũng nhanh. Sương trắng quay cuồng ra ngoài, rồi lại lao ầm ầm vào trong. Đảo mắt đã nuốt chửng tất cả.
Tiết Thanh nhìn sương mù quay cuồng trong vực sâu vạn trượng bên dưới. Ở trong đó có bóng người hiện ra, chỉ chớp mắt đã biến mất theo khói lửa, không thấy gì nữa.
Tống Anh và Quý Trọng, cứ vậy mà kết thúc.
Tiết Thanh treo giữa không trung, hơi nóng sau vụ nổ vẫn không ngừng phả tới.
Pháo hoa chỉ sáng rực trong khoảnh khắc.
Sinh mệnh cũng là như vậy.
"Tứ đại sư."
Giọng Tần Đàm Công vang lên, phá tan cái không khí rối loạn này.
Tiếng bước chân xuyên qua tiếng ong ong trong màng tai, rồi dừng lại.
"Thì ra, thương thế của ngài, vẫn chưa khỏi hẳn"
Lời này như câu hỏi đầy lo lắng, lại như câu trần thuật đầy bình tĩnh.
Thương?
Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn, thấy một bàn tay nắm lấy cổ tay mình. Gầy, nhăn nheo, da thịt như cành khô.
Lúc này một nhành đỏ như dây leo quấn quanh cành khô, rồi lan tới cổ tay, cánh tay Tiết Thanh, rồi như có giọt mưa rơi xuống mặt nàng. Tanh, nóng.