Mục lục
Đại Đế Cơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết Thanh nghe thấy tiếng chúc mừng.

Hoàng cung rất lớn, vậy thì nàng có lẽ vẫn còn ở gần đại điện đang thượng triều.

Chỗ này so với điện bên cạnh lớn hơn một chút, lộng lẫy hơn một chút, cấm quân đưa nàng đến đứng canh ngoài cửa, trong phòng chỉ có vị thái y lúc trước. 

Tiết Thanh không thèm để ý hắn, khẽ thở một hơi.

Thái y cũng không để ý nàng, vết thương bị đau đương nhiên sẽ kêu rên thở dài, không có gì kỳ lạ, tiếp tục ngồi ngây người, cũng không biết đang đợi cái gì, đợi thiếu niên kia cho phép xem vết thương sao?

Đế cơ điện hạ thiên tuế, thật thú vị, Tiết Thanh nhếch mày, không biết đế cơ điện hạ sẽ khen thưởng nàng thế nào, nàng cũng coi như là đã đổ máu vì nước, là công thần đã vì nước mà giết người... Phong làm quận chúa hay cái gì đó không quá đáng chứ? 

Quận chúa, mặc dù thấp hơn một bậc so với đế cơ công chúa nhưng cũng không tệ, địa vị càng lớn, trách nhiệm càng lớn, làm quận chúa sẽ không phải giống như làm đế cơ công chúa sống mệt chết mệt nơm nớp lo sợ vào sinh ra tử…

Con bà nó!

Tiết Thanh vươn tay đập lên giường, “bang” một tiếng, thái y ngồi bên cạnh không bị dọa giật mình, người đẩy cửa ra bước vào lại bị dọa giật mình. 

Đó là một nữ tử khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trong tay xách một hòm thuốc, một chân vừa bước vào đã bị một tiếng bang này dọa phát run.

Thiếu nữ, hòm thuốc, thái y ngồi cạnh giường phản ứng nhanh nhẹn, đây chính là nữ y mà Tống Anh… điện hạ đế cơ nói mời đến để xem thương thế cho Tiết Thanh.

Tuổi nhỏ như vậy, chẳng trách gan nhỏ. 

Thái y thản nhiên động viên nói: “Không sao, là vết thương co giật.”

……

Vết thương đau co giật? 

Nghiêm trọng như vậy, trong cung nhiều thái y như vậy, gọi nàng đến làm gì? Chắc chắn không phải chuyện đơn giản, tay bưng hòm thuốc của Thiền Y nắm chặt nhưng không chút do dự bước qua bậc cửa, giống như ở nhà nghe thấy Tống Nguyên bảo nàng đến hoàng cung xem bệnh, cũng không chút do dự như vậy.

Nàng muốn mình làm gì thì làm cái đó, không làm trái ý nàng, thuận theo nàng, khiến nàng tin tưởng mình, có như vậy mới có thể khiến bản thân sống yên ổn, cho dù là ở Tống gia hay hoàng cung, đều không phải cái lồng nhốt người, chết mới đúng cho nên không thể chết.

“Vết thương gì vậy?” Nàng khẽ giọng hỏi, thấp thỏm bất an bước nhanh: “Ta thực ra ta còn chưa học thành nghề, không biết có được hay không.” 

Thái y nói: “Vết thương cũ tái phát, có ta ở đây, chủ yếu là ngươi dễ động tay.”

Dễ động tay?

Thiền Y chầm chậm đến gần, nhìn người nằm trên giường, trên người đắp chăn, tóc dài lộ ra bên ngoài, là nữ nhân sao? 

“Như vậy sao, để ta xem…” Nàng nói, đứng bên giường, nhẹ nghiêng người, nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ trắng bệch…

“Ngươi đến xem đi, vết thương cụ thể thế nào ngươi nói cho ta biết, ta chẩn đoán và chữa bệnh.” Thái y cũng đứng dậy đứng bên giường vén chăn lên, vừa vén được một nửa, bên tai truyền đến một tiếng hô to kinh hãi.

A a a a a a a! 

Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên nữ tử lớn tiếng hét lên, rất dọa người, đặc biệt hôm nay sau khi trải qua việc họp triều bắt Tần Đàm Công, thiên tử giả, Bảo Chương đế cơ chết đi rồi sống lại ngồi trên đại điện, một loạt những chuyện khó mà tưởng tượng, dọa chết người đó biết không?

Cửa điện bị mở ra, mấy tên cấm quân giữ chặt đao bên hông xông vào.

“Chuyện gì?” Bọn họ hét lên. 

Thiền Y thân thể run rẩy đứng không vững, hòm thuốc trong tay rơi xuống, quỳ bên giường nói: “Đây là, đây là Tiết… Tiết trạng nguyên.”

Thái y giơ tay lau mồ hôi, nữ nhi đúng là thường làm người khác ngạc nhiên, cấm quân cũng thu lại thân hình.

“Ngươi biết người này?” Thái y hỏi. 

Thiền Y nói: “Hắn là…cùng quê của sư phụ ta, đều là phủ Trường An, thường tới nhà chơi…” Vừa nói vừa vội vàng đứng dậy, nhẹ vén chăn lên: “Vết thương của hắn phát tác sao? Sao có thể…”

Hóa ra là như vậy, cấm quân lui ra đóng cửa, thái y lùi về phía sau, nữ tử này hét xong lại không cần hắn động tay, động tác của nàng căng thẳng nhưng không loạn, chăn rất nhanh bị kéo ra, áo quan được cởi ra, lộ ra trang phục thấm máu chằng chịt…

Thiền Y dừng tay, nước mắt rơi xuống. 

Đây là lần đầu tiên gặp lại kể từ khi Tiết Thanh bị tập kích, nàng ngày đêm bất an không cách nào dò la tin tức, sau đó lại bị nhốt trong nhà họ Tống, hóa vết thương nghiêm trọng như vậy…

Nữ tử này không thích hợp làm đại phu, thái y ở một bên lắc đầu, chưa động gì đã bị dọa cho rơi nước mắt, gan nhỏ lòng dạ mềm yếu, trong đầu lướt qua nhìn thấy nữ tử đó mở hòm thuốc lấy ra cái kéo nhỏ, vừa rơi nước mắt vừa cắt vải băng vết thương quấn chằng chịt quanh trang phục, mặc dù nước mắt giàn giụa nhưng động tác thành thạo trầm ổn nhanh nhẹn…

Được rồi, không tồi, nhìn miếng vải bị cắt từng chút một, nữ tử bỏ kéo xuống, bắt đầu cởi trang phục… Thái y bước qua vài bước quay người, đột nhiên lại nghĩ đến gì đó. 

“Cái đó, ngươi là do điện hạ gọi tới, vậy ngươi chắc biết chuyện của Tiết Thanh chứ?” Hắn hỏi.

“Chuyện gì?” Nữ tử dùng giọng mũi hỏi, còn nữa, điện hạ là ai? Người gọi nàng đến là Tống đại nhân…

Thái y quay đầu chỉ lên giường nói: “Chính là Tiết Thanh nàng ta là…” Chưa nói xong liền dừng lại, nhìn tay của Thiền Y. 

Thiền Y đã cởi xong quần áo bên trong, lại cầm kéo lên, bởi vì vết thương hiện ra trước mắt lại quấn thêm một miếng vải, so với mảnh vải lúc trước bên ngoài trang phục dày và chắc hơn nhiều…

Chỗ này cũng có vết máu loang lổ, có thể vết thương nặng nhất là ở chỗ này, Thiền Y dùng cái kéo cắt miếng vải, động tác lại càng trầm ổn nhanh chóng…

“Là gì?” Nàng thuận miệng hỏi, kéo trong tay không ngừng cắt, miếng vải cũng theo đó mà đứt ra rơi xuống hai bên… 

Nội y lại không có vết máu, một mảng trắng tinh…

Thái y quay đầu thu hồi tầm mắt, không quên vươn tay chỉ chỉ, nói: “Chính là cái này…”

Cái này là cái gì? 

Tiếng kéo vừa vang lên, một góc miếng vải cuối cùng bị cắt đứt, hoàn toàn rơi ra hai bên, trước ngực Tiết Thanh cũng hoàn toàn phơi bày ra trước mắt.

Thiền Y cầm kéo, im lặng, mặt đầy nước mắt ngơ ngác.

Nàng cúi đầu nhìn trước ngực mình. 

Tiết Thanh này, sao lại giả gái…

……

Nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên, lần trước nàng bị Tông Chu chọn trúng dẫn đến Song Viên của Liễu gia, buổi tối Tiết Thanh đột nhiên xuất hiện, cải trang thành nha đầu của Song Viên dẫn nàng đi. 

Mặc dù đã rất lâu rồi, Thiền Y vẫn nhớ bộ dạng của hắn lúc đó, mắt to mày rậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào, thắt hai cái dây, buộc thêm sợi dây màu đỏ, nhìn cũng khá đẹp, ánh mắt của nàng rơi vào khuôn mặt người trên giường, tóc xõa hai bên, lộ ra khuôn mặt, mắt nhắm không nhìn được to nhỏ, lông mày mặc dù rậm nhưng có chút loạn, sống mũi cao, môi không hồng, mặt cũng gầy đi, lần này cải trang thành nữ tử lại không đẹp như lần trước.

Thiền Y cầm kéo đứng bên giường không động đậy…

Một tay ở bên cạnh giơ lên, kéo vải đã bị cắt rơi xuống ấn vào trước ngực… 

Thiền Y ngây ngốc nhìn người đang nhắm mắt mở mắt, chớp chớp nhìn nàng…

Người bị thương nặng đột nhiên tỉnh dậy, Thiền Y lại không bị dọa hét lên, chỉ ngây người nhìn, hai người bốn mắt nhìn nhau, trầm lặng không lên tiếng.

“Rốt cuộc là bị làm sao?” Giọng của thái y truyền đến: “Vết thương chỗ nào nặng nhất?” 

Vết thương, đúng… Thiền Y giơ tay có chút hoảng loạn vén tóc vốn không loạn ở bên tai.

“Chỗ ngực thương không nặng.” Nàng nói, kéo quần áo đã được cởi ra phủ lên ngực, tiếp tục kiểm tra những chỗ khác.

Chiếc kéo rời khỏi ngực, lại cắt mảnh vải băng bó ở eo, nhìn vòng eo thon gọn… Ánh mắt của nàng có chút mù mờ nhưng thần sắc không hoảng loạn, dường như đang nghĩ gì đó lại như không nghĩ gì, tay không dừng, cắt miếng vải, nhìn vết thương… 

“Tiền bối, ta cần thuốc và vải băng bó vết thương mới…”

“Có sẵn đây, để ta đưa cho ngươi.”

Cầm thuốc, đắp thuốc, lại quấn vải mới, từng tầng từng lớp, chắc chắn. 

Tiết Thanh trên giường lúc đầu còn mở mắt nhìn nàng, sau đó liền nhắm mắt lại, theo động tác lặp đi lặp lại của nàng ta, đầu mày nhướng lên, đợi Thiền Y thả lỏng tay mới cảm thấy dễ chịu.

Vết thương trên người đều đã được xem một lượt, đắp thuốc băng lại, thay trang phục sạch sẽ, nhẹ đắp chăn lên, Thiền Y đứng thẳng người, khẽ thở một hơi.

Thái y vẫn đứng quay lưng cũng quay lại. 

“Sao rồi?” Hắn hỏi.

Thiền Y nói: “Vết thương rất nặng, máu đã ngừng chảy rồi, chỉ là tinh huyết khí tức, ta không biết phối dược.”

Thái y nói: “Việc này để ta làm, ngươi xem mạch tượng rồi nói cho ta biết.” 

Thiền Y liền ngồi cạnh giường cầm cổ tay của Tiết Thanh chẩn mạnh, nói cho thái y, thái y gật đầu, việc này đối với hắn rất dễ, dường như không cần nghĩ liền phối xong phương thuốc.

“Ta đi sắc thuốc, ngươi bón cho y.” Hắn nói.

Thiền Y gật đầu, đáp lại “được”. 

Vẫn là tiểu cô nương tốt, không giống cái tên tiểu tử lúc nãy, thế này không được thế kia không xong, sao có thể chứng tỏ y thuật lợi hại của hắn, thái y hài lòng gật đầu. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cửa cũng bị đẩy ra, Tống Anh bước vào, đám người Trần Thịnh, Tống Nguyên theo sau, thân hình thái y có chút cứng đờ, do dự một chút cúi người.

“Điện hạ.” Hắn nói.

Điện… hạ? Thiền Y đang đứng dậy muốn thi lễ ngơ ngác, vẻ mặt sửng sốt nhìn Tống Anh. 

Điện hạ nghĩa là sao?

Tống Anh không để ý phản ứng của bọn họ, hỏi: “Tiết Thanh thế nào rồi?”

Thái y nói: “Bị thương không nhẹ, đã được cầm máu, bây giờ thần đi sắc thuốc.” Cho dù là lúc nào, đối với đại phu mà nói, dùng từ vết thương không nhẹ là thỏa đáng nhất. 

Tống Anh gật đầu nói: “Đi đi.”

Thái y thi lễ đi ra, Tống Anh nhìn Thiền Y đang đứng bên giường, nói: “Huệ Cô, ngươi cũng lui đi.”

Vẻ mặt Thiền Y không ngừng ngạc nhiên nghi ngờ, dường như có rất nhiều điều không hiểu nhưng không nói gì, thi lễ rồi đi ra, cửa sau lưng bị cấm quân đóng lại ngăn cách. 

Thiền Y nắm chặt tay trước người, đi theo thái y không quay lại mà rời đi.

Tống Anh đến bên giường, nhìn Tiết Thanh còn đang ngủ say trên giường.

“Để ta gọi nàng dậy.” Tống Nguyên rảo bước đi tới, định vươn tay. 

Tống Anh ngăn cản hắn, lắc đầu, ngồi lên ghế bên cạnh giường, nhìn Tiết Thanh, nói: “Tiết Thanh, ta có chút chuyện cần nói, ngươi ngủ nghe cũng được, tỉnh dậy nghe cũng được.”

Ý này là… Tống Nguyên ngây người, lập tức phẫn nộ, giả ngất sao?

“Ngươi…” Hắn cao giọng hét lớn. 

Lời chưa nói xong, Tiết Thanh đang nằm trên giường mở mắt, nhìn Tống Anh, nói: “Được, ngươi nói đi, ta nghe đây.”

Tỉnh quá nhanh, lời của Tống Nguyên bị cắt ngang, suýt chút nữa cắn vào lưỡi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK