Đây là ý gì? Tông Chu giết Tông Chu? Tông Chu tự sát? Liễu lão thái gia cau mày, đứa nhỏ này có phải bị dọa đến nỗi hồ đồ rồi không?
Liễu Xuân Dương nói: “Nữ tử được tuyển chọn không phải nhảy xuống nước tự vẫn, mà là bị Tông Chu giết chết, chính con và Tiết Thanh trông thấy tận mắt.”
Liễu lão thái gia vô cùng sửng sốt: “Cái gì?”
Nữ tử được tuyển chọn là do Tông Chu giết. Cháu nội của ông cùng với Tiết Thanh đã tận mắt chứng kiến. Vết thương của Tiết Thanh không phải do Xuân Dương làm. Song Viên đêm hôm đó…
Liễu lão thái gia ngồi xuống, sốt ruột: “Rốt cuộc là như thế nào. Mau nói đi.”
Liễu Xuân Dương hít một hơi, kể lại toàn bộ. Từ việc Tiết Thanh tại sao lại tìm thấy hắn, hắn vì muốn đấu thắng hắn một trận để lấy lại thể diện nên đã đáp ứng, dẫn hắn vào trong Song Viên. Sau đó ở trong Song Viên trông thấy Tông Chu giết người như thế nào. Lúc chạy ra ngoài thì gặp phải kẻ xấu, làm thế nào thoát khỏi, rồi làm thế nào mà nhìn thấy Trương Niện, rồi tại sao lại đến chỗ Bùi Yên Tử làm thơ,…
Liễu lão thái gia ngồi trên ghế, ánh nắng cuối thu chiếu vào toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Chuyện này là thật ư? Nghe qua thì khó có thể tin nổi. Ai có thể tưởng tượng nổi đêm hôm đó, hai thiếu niên bình thường này đã phải trải qua những chuyện kinh hồn bạt vía như vậy.
“Các ngươi, can đảm lắm...” Ông thốt lên.
Không phải con dũng cảm, là Tiết Thanh. Liễu Xuân Dương lau nước mắt, muốn nói ra.
“Tông Chu giết người.” Liễu lão thái gia lẩm bẩm: “Tại sao...”
Liễu Xuân Dương lại hít sâu hơn, thận trọng nói: “Là vì hắn ăn thịt người... Tông Chu là yêu quái.”
Yêu quái gì, Liễu lão thái gia liếc xéo hắn một cái, trên đời này có rất nhiều kẻ giết người quái gở, cũng có cả những kẻ ăn thịt người. Có điều... Ông hơi cau mày lại, nói: “Vết thương của Tiết Thanh là do lúc cứu Trương Niện ra phải không?”
Cái này... hắn cũng không biết, Liễu Xuân Dương cụp mắt xuống. Quách Tử Khiêm nói bí mật này chỉ có hắn và Tiết Thanh, hai người bọn họ biết. Kì thực Tiết Thanh vẫn còn một bí mật mà chỉ mình Tiết Thanh biết, Liễu Xuân Dương hắn không biết. Chính là từ sau lúc chia nhau ra, Tiết Thanh nói đi cứu Trương Niện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trương Niện bị bắt ở bên ngoài Song Viên. Vậy Tiết Thanh đó trong lúc cứu Trương Niện đã bị thích khách đánh bị thương, hay là bị quan binh làm cho bị như vậy nên mới không có cách nào đưa Trương Niện đi? Hoặc là, hắn vốn dĩ đi giải quyết chuyện khác. Một chuyện khác? Tim Liễu Xuân Dương đập loạn xạ, thật là kì quái. Không hiểu sao hắn luôn có cái suy nghĩ là Tiết Thanh đi giết Tông Chu. Điên rồi sao?
Liễu Xuân Dương im lặng không nói, Liễu lão thái gia cũng đã gật đầu, nói: “Cho nên đến hôm nay Tiết Thanh vẫn luôn muốn cứu Trương Niện ra, dù cho nó có bị coi là nghi phạm, bị bắt lại. Ừm, người tên Trương Niện này cũng nghĩa khí lắm, lâu như vậy rồi vẫn chưa khai ra Tiết Thanh.”
Kệ đi. Liễu Xuân Dương cũng không muốn nghĩ gì nữa, chỉ thẳng người quỳ như cũ. Liễu lão thái gia lại bước xuống, đi vòng vòng dưới hiên. Ông cũng đã hiểu vì sao Liễu Xuân Dương lại nói Tông Chu là hung thủ giết người rồi. Những nữ tử được tuyển chọn bị Tông Chu giết chết, đây là một trường hợp đặc biệt hay là từ trước đã có?
Không ai có thể nghĩ là hắn làm ra những chuyện như vậy. Nhưng khi nghĩ đến trước đây cũng có nhắc đến những cái chết của nữ tử được tuyển trúng, rõ ràng là có liên quan đến Tông Chu.
Tông Chu giết hại những nữ tử vô tội kia tất nhiên là một tội ác tày trời. Nếu bị vạch trần thì không chỉ khiến bá tánh xôn xao mà những nhà có nữ nhi mất tích trước đây đều cũng sẽ đến kêu oan đòi truy cứu. Như vậy thì cái chết của Tông Chu chính là báo ứng cho tội ác của hắn...
“Là Tiết Thanh bảo ngươi đến đấy nói với tổ phụ? Muốn ta báo lên trên sao?” Liễu lão thái gia dừng lại, hỏi Liễu Xuân Dương.
Liễu Xuân Dương lắc đầu, ngẩng mặt lên đáp: “Không phải, hắn ta hy vọng người quên chuyện này đi, chỉ cần giúp các học sinh là đủ rồi.”
Đây là ý gì? Quên đi ư? Chỉ giúp đỡ các học sinh? Liễu lão thái gia cau mày nhưng ngay sau đó sắc mặt bỗng trở nên nghiêm nghị, rõ ràng đã nghĩ đến điều gì đó.
“Tiểu tử Tiết Thanh này...” Ông nói, quay đầu nói nhìn Liễu Xuân Dương: “Nói như vậy việc các học sinh đến bao vây, tấn công bên ngoài Song Viên đều là do tên Tiết Thanh này làm ra?”
Đâu chỉ có bây giờ, chỉ sợ từ rất lâu trước đó đã bắt đầu rồi. Chuyện mà các học sinh ở trường thay Trương Niện đòi lại công bằng mà gia nhân đã kể cho hắn nghe, thậm chí trước cả chuyện đó, đứng giữa hoa viên ngâm thơ... Không sai, là ngâm thơ. Nghĩ đến đây Liễu Xuân Dương lại muốn khóc, tên Tông Chu đó cũng thích làm thơ, ngâm thơ. Tiết Thanh này cũng thế. Một kẻ ăn thịt người còn một kẻ thì mê hoặc, xúi giục các học sinh làm loạn. Đếu khiến người khác cảm thấy kinh sợ vô cùng... đúng ra phải nói rằng, bọn họ đều là yêu quái.
Liễu Xuân Dương hít hít mũi, lí nhí nói: “Con không biết ạ.”
Liễu lão thái gia liếc nhìn hắn, khinh thường nói: “Nhìn bộ dáng ngu ngơ của ngươi cũng thấy rõ là ngươi không biết gì. Từ khi vừa mới bắt đầu đã bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay rồi.”
Nước mắt Liễu Xuân Dương thi nhau rơi xuống. Liên quan gì đến hắn, hắn vốn dĩ đã không biết cái gì rồi.
Liễu lão thái gia tiếp tục cước bộ, thần sắc trở nên khó đoán, đột nhiên nặng nề, sau đó hai mắt sáng lên, lại bất ngờ cười lớn, phất tay gọi to: “Người đâu?”
Người bên ngoài cửa vội vàng chạy vào, chuẩn bị lôi Liễu Xuân Dương đang quỳ dưới hiên ra ngoài thì Liễu lão thái gia lại nói: “Đi xem xem các vị lão gia trong thành đang làm gì.”
Gia nhân đều ngơ ngác cả ra, các vị lão gia trong thành là chỉ người của tứ đại tộc bát đại gia có tiếng trong thành. Lần này hầu hết các nhà bọn họ đều có con cháu dính vào vụ học sinh gây chuyện. Lúc này tất nhiên là đang nhức óc đau đầu nghĩ cách giải quyết rồi. Ý của Liễu lão thái gia lúc trước là muốn ngồi một bên xem náo nhiệt, thờ ơ lãnh đạm. Nhưng mà bây giờ... Gia nhân nhìn Xuân Dương thiếu gia đang quỳ ở kia, mặc dù thiếu gia đã quay lại nhưng dù sao cũng đã xuất hiện ở bên ngoài Song Viên. Thế nên để tránh gặp phiền phức với quan phủ thì chắc cũng muốn làm một vài chuyện? Ví dụ như là mọi người cùng nhau đến thỉnh cầu quan phủ chẳng hạn.
Con cái đúng là cục nợ mà. Câu này quả đúng thật. Cứ nhìn Liễu lão thái gia đang phát sầu mà xem... Oái, gia nhân ngẩng đầu lên nhìn Liễu lão thái gia, sao lại có cảm giác là lão thái gia đang cười? Chắc chắn là giận quá hóa cười luôn. Gia nhân nhận lệnh vội vàng lui ra ngoài.
Phụ thân của Liễu Xuân Dương đang đứng bên ngoài cũng bước vào, nói: “Phụ thân, con lập tức nhốt tên nghịch tử này lại, dẫn nó lên quan phủ hay là làm gì, xin phụ thân chỉ bảo.”
Không có chuyện gì to tát? Liễu lão gia giật mình, sao lại khác hoàn toàn với những gì đã nói lúc sáng sớm vậy?Liễu lão thái gia chỉ “à” một tiếng rồi nói: “Dẫn lên quan cái gì, hài tử nhà chúng ta không cần gặp quan. Không có lỗi thì không gặp, mà có lỗi thì càng không phải gặp. Có chuyện gì to tát đâu...”
Liễu lão thái gia khoát khoát tay, nói: “Ngươi mau lui ra đi, Xuân Dương đi theo ta là được rồi. Ta có một số việc cần nó giúp.”
Hả... Liễu lão gia trợn tròn mắt. Bao nhiêu con cháu trong nhà còn chưa có ai có thể đi cùng Liễu lão thái gia chứ đừng có nói đến giúp đỡ giải quyết công việc. Đúng là gặp quỷ rồi... Lẽ nào vì cảm thấy không yên tâm với Xuân Dương nên muốn đích thân quản thúc nó? Không đến mức đó, kỳ lạ... Liễu lão gia đành phải ôm một mớ câu hỏi vâng lệnh lui ra ngoài. Còn không quên dặn dò Liễu Xuân Dương mấy câu, kiểu bớt gây chuyện, ngoan ngoãn nghe lời... thì lại bị Liễu lão thái gia không vui ngăn lại, sau đó nhanh chóng bị đuổi ra ngoài.
“Xem ra lão thái gia có vẻ thích Xuân Dương thiếu gia rồi.” Một vị lão gia ngưỡng mộ nói: “Lão tam, lần này đệ gặp may rồi đó.”
Phụ thân của Liễu Xuân Dương đáp: “Làm gì có chuyện đó. Dựa vào đâu chứ?”
Chẵng lẽ lại dựa vào việc Liễu Xuân Dương chạy tới Song Viên định gây náo loạn ư? Lão thái gia cũng nhắc đi nhắc lại là không cho phép con cháu trong nhà tham dự vào chuyện này, lẽ nào là vì muốn xem ai dám đối đầu với lão thái gia, sau đó sẽ yêu quý, xem trọng người đó sao?... Liễu lão thái gia lại đâu có bị làm sao!
Thật là khiến người khác khó mà hiểu nổi, Liễu lão tam gia vuốt ve bộ râu, Xuân Dương rốt cuộc đã nói những gì với lão thái gia? Lẽ nào thật sự là chuyện liên quan đến sống chết của Liễu gia?
......
Mặt trời dần dần lên cao, không khí trong thành lắng xuống cùng căng thẳng. Thế nhưng các cửa tiệm buôn bán đều mở cửa hết rồi, trên đường phố cũng có không ít người dân qua lại. Dù học sinh, tú tài bọn họ gây ra chuyện nhưng dân chúng bình thường thì vẫn phải tiếp tục cuộc sống. Mọi người nhỏ giọng bàn tán, ngoài ra còn quan sát nhũng người và ngựa không ngừng phóng vào qua trên đường, truyền tin tức trong và ngoài thành.
Trên lầu ba của một tòa lầu ven đường có người thu tầm mắt lại, sau đó kéo cửa sổ xuống, ngăn cách với ánh sáng bên ngoài. Bảy, tám bóng dáng con người đang ngồi túm tụm trong phòng nhất thời trở nên lờ mờ.
“Các vị, nói chuyện đi.” Trương lão thái gia lên tiếng: “Mọi người cũng đừng nghĩ là sau này tội lớn có Liên Đường nhà ta phải chịu, những đứa nhỏ khác đều là bị dụ dỗ. Theo như tính cách của tên Liêu Thừa và Đoàn Sơn thì sau này, ai ai cũng có tội, ai ai cũng đáng hận hết.”
Những người ngồi ở đó tuổi tác không giống nhau, đa số là những nam nhân khoảng tầm năm, sáu mươi tuổi. Nghe vậy, ai nấy đều thở dài.
“Ta cũng đã cho người đến thỉnh cầu rồi nhưng những người đó đều rất khó xử. Họ nói là Liêu Thừa là người của nội giám ty, trước nay chỉ nhận lệnh của thái hậu. Là một kẻ lòng dạ hẹp hòi còn hay ghi thù, vì thế người có thể tạo mối quan hệ với hắn ít lắm.”
“Còn nhắc đến tên Đoàn Sơn, từ trước đến nay hành sự không kiêng nể gì cả. Hắn chính là dựa vào điều này phát tài. Những quan ở trên cũng không dám động đến hắn.
“Nói chung hai kẻ này đều là loại người thuận ông thì sống, chống ông thì chết.”
“Ai có thể tạo quan hệ với Tần Đàm công?”
“Có thể nói chuyện với mấy vị đại thần khác thì cũng tốt.”
“Quan trọng là loại quan phủ này kiêng kỵ nhất...”
Trong phòng tràn ngập những tiếng xì xào bàn luận, con có cả tiếng thở dài. Trương lão thái gia im lặng một lát, sau đó lên tiếng: “Các vị có từng nghĩ qua là, chúng ta ngoài đi cầu xin ra còn có thể làm một số việc khác...”
Còn có thể làm được việc khác sao? Là việc gì? Mọi người đều nhìn Trương lão thái gia. Trương lão thái gia đang định nói tiếp thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân cùng tiếng người ngăn cản bên ngoài cửa.
“Ây da, ngài không thể vào bên trong, ngài...”
“Ta tại sao lại không thể vào trong này? Làm chuyện gì khuất tất, không muốn người khác biết sao?”
Giọng nói vang vọng cất lên, những người ở bên trong phòng có hơi biến sắc. Hạ nhân ở bên ngoài không nhận ra người này nhưng bọn họ đều nhận ra giọng nói này.
“Xoạt”
Cửa bị mở ra. Liễu lão thái gia mặc bộ y phục màu vàng kim xuất hiện trước mặt mọi người.
Hắn đảo mắt nhìn những người trong phòng, nói: “Đều ở đây cả à, mọi người thật là đồng lòng mà.”
Không khí trong phòng có chút ngưng trệ, hắn có ý gì vậy? Chế giễu bọn họ hay là đang uy hiếp? Liễu gia trước nay luôn vênh váo hống hách. Từ sau khi quan binh kinh thành đến đây luôn luôn trưng ra bộ ra cung kính, lấy lòng, răm rắp nghe lời; ngược lại còn chê cười những gia đình khác ở thành Trường An giả bộ thanh cao.
“Thái gia... vị này cố tình xông vào...” Hạ nhân đứng ở bên ngoài lo lắng bẩm báo.
Trương lão thái gia lắc đầu với hắn ý nói không sao, sau đó mỉm cười nói: “Lão già như chúng ta không phải là mấy tiểu nương tử yểu điệu gì, còn phải sợ gặp người khác ư? Liễu lão thất, ngài còn là khách quý ấy chứ.”
Liễu lão thái gia là con thứ bảy trong nhà nhưng cách xưng hô này không mấy ai biết, huống hồ gì lại còn bị gọi ra như thế.
Liễu lão thái gia không thèm để ý, bước vào bên trong, cũng không cần bọn họ nhường, tự mình tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, nói: “Các vị đang nói chuyện gì thế?”
Có một người mặt mũi hiền lành đáp: “Đang nói là hình như tôn nhi của ngài cũng chạy đến bên ngoài Song Viên gây chuyện.”
Ý muốn cảnh cáo hắn đừng mong có thể uy hiếp được bọn họ. Bắt bọn họ nộp lên quan phủ để lấy lòng. Đám trẻ nhà bọn họ có chuyện thì nhà hắn cũng không được yên.
Liễu lão thái gia gật đầu, nói: “Cho nên bây giờ mọi người đều cùng hội cùng thuyền rồi, vậy phải làm thế nào?”
Lại một người khác với bộ dạng âu sầu, ảo não lên tiếng: “Còn có thể làm thế nào được nữa. Bọn nhỏ gây họa, dù có sốt ruột cũng không thể đứng nhìn chúng đi vào chỗ chết mà không lo được. Huống hồ còn có thể liên lụy đến gia tộc, mau nghĩ cách đi đền bù, cầu xin đi.”
Liễu lão thái gia đáp: “Đã đến nước này rồi, còn cứu vãn cái gì nữa? Có tác dụng ư?”
Những người có mặt ở đó đều quay ra nhìn, Trương lão thái gia hỏi: “Vậy lão thất, ngài nghĩ xem, phải làm thế nào?”
Liễu lão thái gia đập tay lên bàn, tuyên bố: “Trước tiên bãi chợ đã.”
Hả...
Mọi người đều ngây ra.