Tiết Thanh cười nói: "Đây là ngươi nói mà".
Sở Minh Huy không kịp phản ứng, trợn mắt nói: "Tại sao lại là ta nói."
"Ta biết tại sao hôm qua lại có nhiều người ra khỏi thành như vậy." Tiết Thanh nói, thuật lại câu nói lúc nãy của Sở Minh Huy.
Sở Minh Huy "à" lên một tiếng phản ứng lại, nói vậy quả đúng là hắn nói, hắn lấy tay gãi gãi đầu.
Trương Niện trừng mắt nói: Thật sự ăn thịt người? Chẳng lẽ là lão yêu quái?"
Sở Minh Huy không quen hắn, tự nhiên cũng không khách khí, "hừ" một tiếng trợn mắt nói: "Lời này mà cũng dám nói, có biết là bắt ngươi lên quan là sẽ bị xử tội chết không."
Bị dọa, Trương Niện vâng dạ không dám nói lời nào nữa. Những thiếu niên khác dù nghe không hiểu lắm nhưng cũng biết rằng quan viên triều đình nhất là vị thái giám này càng không thể nói lời đắc tội nếu không thì sẽ chuốc họa vào thân, vì vậy đều vội vàng tránh né.
Tiết Thanh cười nói: "Đừng đùa nữa." Trấn an Trương Niện xong đứng dậy mời Sở Minh Huy: "Ta muốn tự học, ngươi muốn cùng đi không?"
Đây là lần đầu tiên được mời đến Tri Tri đường, Sở Minh Huy biết nàng là muốn nghe thử xem vị Tông đại thái giám này lợi hại đến đâu mà hôm qua lại dọa nhiều người như vậy ra khỏi thành, bèn nói: "Ý ngươi là muốn nói Tri thức chính là sức mạnh sao?"
Vì cùng với các thiếu niên qua lại nhiều, hàng ngày Tiết Thanh cũng khó tránh khỏi việc nói nhiều chuyện phiếm một chút, chẳng hạn như tri thức chính là sức mạnh, học tập tốt mỗi ngày thì nhất định sẽ tiến bộ gì gì đó.
Tiết Thanh cười nói: "Đại ý là như thế".
Sở Minh Huy cười ha ha: "Ta cũng có sức mạnh". Hắn cười, choàng tay qua ôm lấy vai Tiết Thanh nhưng Tiết Thanh đã nhanh chân bước đi.
Sở Minh Huy nghênh ngang bước vào Tri Tri đường ngồi xuống nói muốn uống trà.
Tiết Thanh nói: "Bên kia có một bình nước, tự uống đi, đọc sách chính là đang chịu khó chịu khổ, ở đâu ra trà hầu hạ ngươi."
Sở Minh Huy cười nói: "Xem ra sức mạnh vẫn là không đủ."
Tiết Thanh không để ý đến hắn, Sở Minh Huy cũng không nói đùa nữa, ngồi xếp bằng xuống nói: "Vị đại thái giám Tông Chu này xuất thân cũng không có gì kỳ lạ quý hiếm, dù sao cũng chỉ là thái giám, từ nhỏ vào cung, vốn dĩ không có chút gì nổi bật. Sau khi tiên đế băng hà, quý phi nương nương nghe chuyện triều chính, cũng chính là thái hậu nương nương hiện nay. Hắn văn hay chữ tốt, cơ duyên hảo hợp nên được Ti Bảo giám trọng dụng. Mây xanh một đường đi thẳng lên trời, hiện đang phụng mệnh ban sai, quyền thế rất lớn."
Tiết Thanh "à" lên một tiếng, thái giám quyền cao chức trọng trong lịch sử vốn có rất nhiều, cũng không có gì lạ.
"Nếu đã là đi ban sai, quan viên các nơi nịnh nọt, sợ hãi hay cảm thấy hắn lợi hại cũng là điều bình thường". Nàng nói: "Nhưng tại sao gia quyến của nhiều người lại phải tránh đi?"
Chẳng lẽ vị thái giám này lại... háo sắc? Nàng nhớ đến cảnh tượng hôm qua, ngồi trong xe ngựa chen chúc nhau ra khỏi thành đa số đều là đám nữ tử trẻ tuổi. Thái giám tuy không còn là nam nhân nhưng cũng có không ít người mức độ háo sắc lại tăng lên, đối với chuyện cưới vợ nạp thiếp gì cũng nhiều hơn người khác...
Sở Minh Huy chỉ về phía nàng mặt cười hề hề nói: "Ta biết rõ ngươi nghĩ gì rồi!" Rồi khoa tay múa chân thủ thế nói: "Nói, ngươi có phải đã đọc qua Đông cung..."
Những thiếu niên này đầu óc sao mà chuyện gì cũng có thể liên tưởng đến chuyện tình ái nam nữ a, Tiết Thanh trợn mắt nói: "Người dâm gặp việc dâm."
Tiếng Trương Song Đồng vang lên ở bên ngoài, vỗ tay nói: "Hay, người dâm gặp việc dâm." Hắn vừa đi tới, vừa chỉ tay vào chỗ hai người đang ngồi song song nhau: "Hai người các ngươi đang làm chuyện xấu xa gì đó?"
Lời này nghe có chút không thoải mái, Trương Liên Đường đi phía sau hắn nhíu mày, ánh mắt hướng về gương mặt Tiết Thanh. Sau giờ ngọ oi bức, hai má thiếu niên có hơi đỏ lên, còn những chỗ dư ra thì lại trắng như tuyết, nhìn từ phía trên rất là xinh đẹp... Xinh đẹp, dùng từ này để miêu tả hình dung của nam tử thì có chút không ổn.
"Không nên nói bậy". Hắn nói:"Chọc giận lời nói của thánh nhân ở trên cửa."
Ý hắn là chỉ tấm biển đề ba chữ Tri Tri đường ở ngoài cửa, ba người cười lên.
Tiết Thanh nhìn Trương Liên Đường, tuy ánh mắt có vẻ yên tĩnh nhưng đầu chân mày lại ánh lên vẻ không vui, hẳn là tâm tình không tốt? Lúc người ta tâm tình không vui thường phiền chán nói đâu đâu, thế là nàng bèn nói: "Đang nói chuyện thái giám Tông Chu vì hôm qua trên đường trở về đã gặp rất nhiều xe ngựa chở nữ quyến ra khỏi thành, rất khó hiểu."
Trương Liên Đường nói: "Tại sao nhìn thấy cái gì cũng tò mò hết vậy?"
Tiết Thanh cười cười, dù lời của hắn có vẻ như trách cứ nhưng nhìn thái độ thì vẫn tốt nên không nói gì thêm.Bạn.đa.n.g đọc truyện tại.iREAD.vnTrương Song Đồng nói: "Hóa ra là nói về cái này." Vỗ vỗ Sở Minh Huy bảo hắn đứng lên: "Tên tiểu tử nhà ngươi thật là, không có chuyện ngươi cũng nói ra thành có chuyện."
Sở Minh Huy cười cười nhường chỗ nhìn Trương Song Đồng phất tay áo ngồi xuống, áo đỏ phủ trên đất giống như hoa.
"Thật ra cũng không có gì, Tông thái giám này ngoài ban sai ra thì còn phụng mệnh chọn lựa cung nữ". Trương Song Đồng nói: "Vì thái hậu nương nương thương cảm bệ hạ không thể được tiên đế nuôi dạy, sợ là có chỗ sai sót nên đối với thái giám, cung nữ trong nội cung yêu cầu rất nghiêm khắc. Không chỉ tướng mạo phải đoan chính mà còn phải có thể đọc sách, viết chữ. Trong nội cung cũng thường xuyên tổ chắc các cuộc thi để bình trạng nguyên, thám hoa gì đấy cho bọn cung nữ, thái giám... Cũng vì thế mà đám sĩ tử học sinh trong thiên hạ mới gây náo mấy lần..."
Vừa nói vừa đưa tay chỉ Tiết Thanh:
"Tương lai nếu Tiết trạng nguyên gặp được một vị trạng nguyên khác, nói không chừng đó chính là thái giám đấy."
Nói tới đây nhịn không được cười to.
Lấy chuyện trạng nguyên, thám hoa khoa cử của học tử văn nhân ra so sánh cùng bọn thái giám, tránh không được khiến đám học sinh bất mãn muốn gây loạn, Tiết Thanh cũng cười.
Thấy Trương Song Đồng ôm bụng cười ngã lăn xuống đất, Trương Liên Đường lắc đầu ngồi xuống nói: "Thái hậu nương nương ưa thích những cung nữ biết chữ, nhạy bén thông minh nên Tông đại thái giám liền chú ý tìm kiếm. Đi khắp nơi điều tra những nữ tử có độ tuổi phù hợp và tiến hành lựa chọn để đưa vào kinh thành. Có thể trở thành tùy tùng phụng sự thiên tử là điều vô cùng vinh quang nhưng cha mẹ con cái, cốt nhục chia lìa, mọi người vẫn là không nỡ nên..."
Thế nên những nhà có nữ nhi đúng độ tuổi được chọn vì không muốn cốt nhục chia lìa liền sớm tránh đi. Tiết Thanh gật đầu đã hiểu, quả nhiên là chạy nạn.
"Không biết vừa độ tuổi là bao nhiêu?" Nàng hiếu kỳ hỏi.
Sở Minh Huy vội cướp lời: "Từ mười một đến dưới mười bốn tuổi. Nói là Khâm Thiên giám đã tính ra. Đây là những độ tuổi thích hợp hầu hạ bệ hạ nhất. Nhà ta có hai đường muội có cùng độ tuổi nên đã tránh ra ngoài trước rồi."
Phong kiến mê tín là không được a. Tiết Thanh thầm nghĩ, chợt nghĩ đến nếu như lúc này vẫn là thân phận nữ tử thì cũng đang ở trong phạm vi được tuyển chọn... Thế nên ở thời cổ đại vẫn là làm nam nhân thuận tiện hơn.
"May quá hắn không chọn thái giám." Nàng nói.
Sở Minh Huy, Trương Song Đồng và Trương Liên Đường khẽ giật mình rồi cả ba cùng cười lên. Trương Song Đồng còn nằm hẳn dưới đất không dậy nổi hai tay đập bụng cười to.
"Ngày đó chắc thiên hạ sẽ loạn". Trương Liên Đường nói: Tông Chu thái giám dù quyền cao đến đâu cũng không dám làm chuyện này. Ừm, ngay cả thái hậu nương nương cũng không dám."
Có thể đọc sách, viết chữ đa số đều là những học sinh có gia thế. Muốn đưa những người như vậy đi làm thái giám, không thể nghi ngờ là đang muốn làm đứt đoạn tử tôn của người ta. Việc này đối với các đại gia tộc thì không thể nhẫn nhịn, cũng là nỗi nhục lớn. Các sĩ tộc trong thiên hạ sẽ không dễ dàng tha thứ. Dù là hoàng đế cũng không dám khiêu chiến với sĩ tộc trong thiên hạ.
So với nam tử, nữ tử thì không quan trọng gì, nhiều khi từ mới sinh đã được định hôn ước.
Tiết Thanh cười, cúi đầu cầm lấy quyển sách bắt đầu đọc thầm, bên tai vẫn còn nghe Trương Song Đồng cười. Sở Minh Huy đang hỏi Trương Liên Đương khi nào có thể chơi xúc cúc, trong phòng tiếng chuyện trò nho nhỏ nhưng lại rất an bình.
....
Lúc này ở ngoài thành, trước khu dân cư bên bờ sông Vị Thủy, một đội nhân mã hùng hậu đang đi tới. Đứng ở đằng xa người qua đường nếu như tinh mắt có thể nhìn thấy Trường An huyện lệnh, Trường An tri phủ, Án Sát tư đại nhân... trong đó. Tất cả các quan viên lớn nhỏ thành Trường An cơ hồ đều có mặt, còn có không ít các lão gia của các gia tộc quyền thế. Những người này đều đang xúm xít vây lấy một người.
Người này mặc áo bào màu đỏ, mặt trắng như bạch ngọc, nhẵn nhụi không có lông tóc, đang ngồi trên kiệu bốn người khiêng nhắm mắt định thần. Xung quanh hắn có tám nam nhân cũng mặc áo đỏ thắt lưng có giắt loan đao màu đen, thần sắc vô cùng lạnh lùng.
Lý tri phủ cười nói: "Tông đại nhân, đây là Song Viên của Liễu gia, người xem có thanh tịnh hay không?"
Tông Chu mở mắt ra mang theo vài phần say rượu, ngồi thẳng người, tay vỗ vỗ vào ngực. Lúc này mọi người mới chú ý là từ trong lồng ngực căng phồng của hắn lộ ra một cái đầu thỏ.
"Đâu dám quấy rầy như vậy... Ở lại phủ nha là được." Hắn nói, ánh mắt nhìn về ngôi nhà phía trước: "... Hơn nữa ta lại thích náo nhiệt một chút."
Nhìn về phía mọi người mỉm cười:
"... Thế nên ta muốn tổ chức yến hội, mời chư vị dẫn theo gia quyến con cái đến đây tham dự nhé!"