Tiết Thanh vẫn không động đậy, dường như đã hòa vào bóng đêm.
Đốc chống trường đao xuống đất, ngẩng đầu lên nói: "Ngài không tin ta?" Lại cười: "Có bao giờ ta nói dối không?"
"Đã lâu không gặp, thuộc hạ mạo phạm."
Một giọng nói vang lên, một người bước ra từ bóng tối. Trong ánh sáng mờ từ vách đá tản ra chiếu lên thân hình hắn. Tiết Thanh nhận ra đây chính là người nam nhân cao lớn cầm trường đao ban nãy... Thì ra không đuổi theo kẻ bỏ trốn.
Hắn cầm trường đao ngang người, cúi đầu thi lễ.
Đốc nói: "Vũ Liệt đại nhân không cần thi lễ với ta."
Vũ Liệt nói: "Từ hôm nay trở đi ta sẽ không thi lễ với Đốc đại nhân nữa." Hắn đứng thẳng người lên: "Bởi vì ta sẽ không thi lễ với người chết. Hôm nay cái lễ này là vì ngươi từng đứng bên người Tần đại soái..."
Hắn còn chưa nói xong, Đốc đã lướt tới, trường đao bổ thẳng xuống.
Tiếng choang liên tục vang lên ba tiếng. Ánh lửa văng ra khắp nơi.
"Ngươi nói quá nhiều... Không chỉ ngươi, các ngươi đều nói nhiều, nghĩ nhiều... cho nên..."
Vừa nói cơ thể lao tới như thiên thạch. Vũ Liệt vốn sắc bén hung mãnh lập tức bịch bịch lùi ra sau. Trong giây lát, hai người đã trượt ra ngoài mười mấy mét. Ánh đao như gió táp mưa rào bao phủ Vũ Liệt, cuối cùng thì đâm mạnh vào vai trái Vũ Liệt.
"Ngươi vĩnh viễn chỉ có thể thi lễ với ta..."
Bịch một tiếng, Vũ Liệt quỳ một gối, chống trường đao xuống đất.
…
Tầm mắt phương xa như xuyên qua bóng đêm nhìn thấy cảnh tượng ấy.
"Như vậy Vũ Liệt không bằng Đốc?" Đoàn Sơn hỏi.
Hắc Giáp vệ đáp: "Vậy phải xem là đang so đấu cái gì... So đối chiến, không ai có thể sánh với Đốc. Nhưng nếu so về giết người, ai có thể so được Phụ tá đắc lực của Tần Đàm Công."
Đoàn Sơn có vẻ hơi kinh ngạc, hỏi: "Phụ tá đắc lực sao?" Cao thủ mà Tần Đàm Công cực kỳ nể trọng, chuyên đi ám sát, lại là hộ vệ được Tần Đàm Công tin tưởng nhất.
Hắc Giáp vệ nói: "Chúng ta chỉ muốn mạng của Đốc, còn chết tại chỗ hay chết sau không có gì khác nhau."
Bóng đêm như một vũng nước đen bao trùm lấy mùi máu tanh đầy căng thẳng này lại. Huỳnh Sa Đạo, dưới ánh đèn vẫn yên bình như trước.
Tống Nguyên ngáp một cái, đi ra cửa phòng, hỏi: "Thế nào rồi?"
Người tới cúi đầu nói: "Mọi việc đều thuận lợi! Đốc đã xuất hiện mà còn đang ở ngay trong bẫy."
Tống Nguyên lập tức phấn chấn tinh thần hẳn, vỗ tay nói: "Cho nên mới nói Công gia luôn bố trí chu đáo nhất. Chúng ta không cần làm gì cả..." Lại cười: "Không đúng, có việc phải làm... Đi xem trò hay chứ sao! Với cả ta còn chưa được thấy vị Đốc đại nhân này bao giờ... Sống không thấy, chết cũng muốn thấy." Dứt lời giang tay.
Người nam nhân lập tức lấy áo choàng phủ lên cho hắn. Tống Nguyên bước ra cửa, ngay tức khắc từng đoàn hộ vệ mặc giáp sắt trào ra viện, ùn ùn bao quanh hắn. Như một đám mây đen đi ra ngoài.
…
Vũ Liệt quỳ dưới đất, vết thương ở vai khiến hắn đánh rơi trường đao xuống đất. Thế công của Đốc không hề chậm lại. Mặc kệ đối phương khiêu khích hay yếu kém, khi đã muốn giết người hắn đều tấn công như nhau. Đốc lấn tới, lại vung trường đao lên. Một tiếng “keng” vang lên, không đánh trúng Vũ Liệt, mà chặn chiếc dao găm trong tay khác của Vũ Liệt.
Dao găm lặng lẽ không tiếng động đánh tới, bề mặt mang theo ánh lam, đâm xuống chân Đốc.
Đốc hạ đao xuống ngăn cản, lập tức lăn mình ra phía sau. Mà bên này, mấy tiếng xùy xùy vang lên, trong đêm tối khó mà thấy rõ ám khí bay về phía Đốc. Những tiếng đinh đinh không ngừng vang lên...
Tiết Thanh nhìn Đốc lại lui về phía dưới Viên Khâu. Dưới ánh lam mờ nhạt, những thứ gì đó trắng như tuyết nằm khắp bốn phía quanh người Đốc. Mà áo bào hắn mặc như bị mãnh thú vung vuốt cào, lại như bị tú nương khéo léo nhất cắt đi, rơi xuống vô số mảnh vải. Áo bào vỡ vụn chặn lại tất cả ám khí, không khiến cơ thể hắn bị một vết thương nào, cũng không thể để mình bị thương, bởi những ám khí này đã được bôi thuốc độc.
Đốc nhìn người mình, lại nhìn Vũ Liệt hãy còn đang quỳ tại chỗ cũ trong bóng đêm, nói: "Loại thủ đoạn này à... Thảo nào lúc đó Tần Đàm Công lại cho ngươi đến Ngũ Đố quân bọn ta, thì ra cũng là hạng bỉ ổi thấp hèn."
Vũ Liệt nói: "Tiếc là Đốc đại nhân chướng mắt ta." Khi nói, cơ thể vẫn duy trì tư thế nửa quỳ, như quả bóng cao su mà bắn tới, không tới gần người, mà mở miệng...
Châm nhỏ. Nằm trong bóng đêm, Tiết Thanh nghĩ vậy, tai nghe âm thanh để phân biệt các loại ám khí... Có tiếng “đinh” nhỏ không thể nghe thấy, lại có tiếng bước chân, sau đó là cơ thể người đụng vào nhau, xương cốt vỡ vụn... Gió mạnh thổi qua, như khiến bóng đêm đung đưa theo. Có thể thấy trận đối chiến bên dưới đó quyết liệt như thế nào.
Thật là quá nguy hiểm... Đây là người cùng nghề đầu tiên mà nàng gặp được sau khi tới nơi này. Sát thủ...
Vũ Liệt vốn luôn cúi thấp người nay lăn mình trên đất né tránh ánh đao. Đợt tiếp cận ban nãy hắn đập trúng xương đùi của Đốc, nên lúc này Đốc cũng hạ thấp người. Khoảng cách giữa hai người lại gần hơn... Vũ Liệt vốn đang ngồi dưới đất bỗng đứng bật dậy, hung hãn chém thanh trường đao vốn bị vứt qua một bên. Cánh tay bị thương kia lại vẫn tự nhiên như thường... Một đao này như muốn chém cả bóng đêm, càng khỏi cần nói tới Đốc đang ở ngay trước mặt...
Nhưng Đốc, vốn bị thương ở chân, cũng đứng lên, vung trường đao chém thẳng tới, giống như muốn đồng quy vu tận với Vũ Liệt... Không phải giống như. Đao phong khiến ngực Vũ Liệt khó chịu, một đao vốn chém thẳng tới lại giơ ngang để chặn trường đao bổ xuống. Lực khổng lồ ấy khiến cả người hắn ngã ra sau... Còn cơ hội... Ở giữa không trung, khí huyết Vũ Liệt bị đè nén. Nhưng ngay sau đó mắt hắn trợn tròn lên... Trường đao của Đốc, vốn bị hắn cản lại, đã đến trước mặt... Làm sao có thể! Rõ ràng Đốc không lao theo...
Phập, thanh đao mà Đốc phóng ra đâm xuyên qua ngực Vũ Liệt, mang theo tiếng hự, hắn rơi bịch xuống đất. Ngừng thở, mắt trợn tròn, người còn chưa kịp phản ứng.
"Chướng mắt ngươi, là vì ngươi kém cỏi... Loại người không có can đảm lại bỉ ổi như ngươi không có tư cách vào Ngũ Đố quân..."
…
"Vũ Liệt đại nhân bị giết rồi." Hắc Giáp vệ biến sắc, xoay người bước vội: "Thu lưới!"
Đám hắc giáp binh hệt như một bức tường đen ngòm tức thì lao tới từ bốn phía. Đoàn Sơn xoay người đi theo, rồi lại quay đầu nhìn, nói: "Quả nhiên lợi hại!"
Bóng đêm trên mảnh đất hoang này như chia ra làm mấy khối. Bốn phía Hắc Giáp vệ trào ra liên tục, như mây đen cuồn cuộn. Đốc chính là một khối trong số đó. Giết Vũ Liệt rồi, hắn không hề ngừng lại mà mau chóng như tên bắn lao vào trong bóng đêm. Tiết Thanh theo sát phía sau hắn, nhưng không đến gần. Sau một lát thì tách ra…
Tiết Thanh nhìn bốn phía, có thể nghe được vô số tiếng bước chân trong bóng tối đen như mực này. Cả nơi này đều là lưới đây mà. Không biết có chứa bao nhiêu cơ quan, mai phục... Biết rõ có bẫy mà còn nhào tới, đúng là lao đầu vào chỗ chết... Nàng dừng bước, dựng tai lên nghe. Xa xa như có tiếng chim hót.
Tiếng chim vang lên trong chốc lát. Vùng đất cát cách lăng Hoàng hậu không xa vang lên tiếng đất đá bắn lên va chạm vào nhau, sau đó bóng đêm như bị xé nứt, hai bóng người nhảy ra từ dưới đất.
"Đã thông đường tới địa cung..." Người bán hàng rong hạ thật thấp giọng, nói.
"Ta đã truyền tin qua... Lúc này tất cả mọi người đang đuổi bắt Đốc đại nhân... Thanh Tử thiếu gia có thể xuất hiện rồi." Giọng nữ rất trầm.
Hai người đứng thẳng người, nhìn xung quanh. Không có một bóng người. Xa xa, tiếng chém giết như thật, như ảo.
Bên này yên lặng một khắc, sau đó tiếng chim lại vang lên. Tiếng dứt, vẫn hoàn toàn im lặng.
"Sao lại chậm vậy? Không phải sợ mà..." Diệu Diệu có vẻ sốt ruột: "Tuy phục binh nhiều nhưng chúng ta vẫn có đủ thời gian..."
Người bán hàng rong buồn bã nói: "Nếu còn chưa tới thì sẽ không đủ..." Ngừng một cái rồi nói tiếp: "Đừng bảo ngài ấy lại chạy trốn nhé... Đây đúng là cơ hội tốt để chạy mà."