Mục lục
Đại Đế Cơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mấy lời nói kiểu này chỉ là vô nghĩa".

Ánh nắng tháng hai xuyên qua lá liễu và ô cửa sổ vào bên trong phòng, Sở Minh Huy dựa vào ghế phơi nắng, nói:

"Mọi người là vì thua kém hắn nên mới không dám tỷ thí chắc? Đúng là ỷ vào thân phận mà diễu võ dương oai". 

"Đúng vậy, nếu như thân phận của hắn không phải là thái tử Tây Lương thì không biết đã có bao nhiêu người đá cho hắn ngu người luôn rồi", một thiếu niên ở phía sau bàn đọc sách nói.

"Bây giờ đã khác trước rồi", một thư đồng vừa đứng lau ống đựng bút bằng sứ trắng vừa cười hì hì: "Mấy ngày gầy đây có vài tay chơi xúc cúc đã gửi chiến thư cho người Tây Lương, hẹn bọn họ sau khi thương thế tốt lên thì tiến hành tỷ thí".

"Còn nữa, công tử Kiều gia lần trước thua trận trượt tuyết, sau khi lành vết thương đã tìm đến người Tây Lương, nói muốn tỷ thí lần nữa ", một thư đồng khác đang bê một chồng sách từ phía sau kệ sách đi ra, hí ha hí hửng nói: 

"Trước kia công tử Kiều gia trốn ở nhà không chịu ra khỏi cửa, hiện giờ đã bắt đầu đi dạo trên đường cái, còn chủ động nói về trận trượt tuyết ngày ấy mà không hề cảm thấy mất mặt, thậm chí còn dương dương đắc ý, các ngươi đoán xem hắn nói cái gì?"

Trương Song Đồng đi từ bên ngoài vào, nghe thấy thế liền nói: "Ta không thua các ngươi, các ngươi cũng không thắng ta, tại sao ta phải cảm thấy xấu hổ chứ?"

Người ở trong phòng đồng loạt cười to. 

Trận xúc cúc ngày hôm đó đã qua mười ngày nhưng trong kinh thành vẫn không ngừng bàn luận về chuyện này, quán rượu Trà Tứ mỗi ngày đều sẽ có một trận bàn luận rôm rả về trận xúc cúc Bắc Ngõa kia.

Trương Song Đồng không cười, chỉ cảm thán một câu rồi ngồi xuống, ném một lá thư cho thiếu niên bên cạnh: "Có thư của Liên Đường ca, các ngươi xem đi, tiện thể viết thư hồi âm cho huynh ấy".

Thiếu niên đáp một tiếng, nhận lấy lá thư rồi mở ra xem nói: "Liên Đường ca không nói gì nhiều, chỉ là mấy chuyện trước khi tới đây, căn dặn chúng ta phải thận trọng, chú ý bồi dưỡng năng lực, đừng chỉ răm rắp thuận theo phép tắc, sau khi nổi danh rồi vẫn phải cẩn thận, cái gọi là không đuổi giặc đã cùng đường phải có chừng mực". 

Trương Song Đồng ngáp một cái, xua tay: "Biết rồi, biết rồi, đúng là dài dòng, huynh ta không yên tâm đến như vậy sao?"

Sở Minh Huy gật đầu nói: "Đúng vậy, không yên tâm về ngươi thì thôi đi, đến cả ta cũng không yên tâm sao?"

Các thiếu viên trong phòng lại được trận cười vang. 

"Trả lời Liên Đường ca, chúng ta may mắn, tới nơi liền có người Tây Lương chủ động tìm tới cửa, còn thắng được một trận xúc cúc". Sở Minh Huy cười, nói với thiếu niên đang cầm thư.

Thiếu niên lên tiếng đã biết.

Ánh mắt của Sở Minh Huy đảo qua bên trong phòng, nói: "Mọi người đã dọn dẹp xong chưa?" 

Các thiếu niên trong phòng đáp lời, nhao nhao đứng lên đến trước kệ sách, ống đựng bút và sách trong tay các thư đồng đều đã dọn xong, thư phòng trở nên rộng rãi sáng sủa, mười cái bàn được bày ra, trên đó bày đầy đủ bút mực và giấy. Bên kia là kệ sách cao lớn bày chồng chất các cuốn sách. Các thiếu niên trong phòng đều mặc áo bào xanh, trên đầu quấn khăn, sạch sẽ nho nhã, không còn chút hung mãnh nào của trận xúc cúc ngày hôm ấy.

"Treo biển đi", Sở Minh Huy nói.

...

"Ê, cửa bên kia mở rồi kìa".

"Một vài thiếu niên của Trường An phủ đi ra rồi".

"Muốn đi đâu vậy nhỉ? Bọn họ đã dưỡng thương nhiều ngày không ra khỏi cửa rồi". 

Cuối đông, đám người nhàn rỗi đang đứng sưởi nắng ở trên đường nhìn về phía bên này bàn luận. Trên con phố tĩnh lặng này có một ngôi nhà cho thuê, chính là nơi các thiếu niên của Trường An phủ đang đi ra.

Từ trận xúc cúc kia các thiếu niên này vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài, chỉ có đại phu và thư đồng là đi ra. Hôm nay cửa phủ mở rồi, không chỉ có thư đồng mà còn có các thiếu niên quần áo gọn gàng sạch sẽ đang cười cười nói nói, bọn họ muốn ra ngoài sao?

Đám người rảnh rỗi được dịp vây lại nhưng mắt không nhìn vào đám thiếu niên đi ra, mà lại ngẩng đầu lên nhìn phía trên cánh cửa, ở đó đang có hai thư đồng bắc thang trèo lên, người từ bên trong mang ra một tấm biển. 

"Mở quán sao?", trên đường người tò mò xúm lại xem ngày càng đông, tất cả đều nhìn về phía trên cánh cửa.

Tấm biển được treo màu đen, chữ vàng, có người biết chữ đọc lớn tiếng:

"Tri Tri đường". 

Là ý gì?

"Là nơi chúng tôi đọc sách", một thiếu niên nghe thấy vậy liền mỉm cười nói: "Mấy người chúng tôi đều chưa qua kì thi, hiện tại vào kinh thành muốn đọc sách để đi thi, đã mời về một vị thầy giáo trong kinh thành rồi".

"Ta qua rồi, ta đã vượt qua kì thi quân tử, còn giành được tròn điểm số khoa", Trương Song Đồng bổ sung, khoanh tay gật đầu, vẻ mặt thoáng cái liền nghiêm túc: "Ta muốn tham gia thi hội nên cũng muốn tới đây đọc sách". 

Đám người vây quanh đến giờ mới chợt nhớ ra mấy thiếu niên trong Trường An phủ này đều là người có ăn có học, rồi chỉ trỏ vào một nho sinh đang ngồi trên xe ngựa đi qua, đây chính là thầy giáo mà các thiếu niên mời đến, có người đã nhận ra vị tiên sinh này, đây là một vị danh nho tinh thông Ngũ kinh, đã có rất nhiều học trò đỗ tiến sĩ.

Vị nho sĩ này cũng tự mình mở một lớp dạy học, không ngờ các thiếu niên của Trường An phủ có thể mời được người này tới dạy học, cái này cần phải có chỗ dựa vững chắc như thế nào mới mời được?

"Thực ra không khó, bỏ ra thêm chút tiền là được". 

Nghe thấy lời phỏng đoán đáng kinh ngạc ở ngoài cửa, Trương Song Đồng ngáp một cái lẩm bẩm, chỗ tiền này nhiều bao nhiêu cũng không đủ nếu cho người ngoài nói.

Hắn nhìn tác phẩm thư pháp treo trong phòng, cố gắng học tập ngày ngày tiến về phía trước, tất cả đều không quan trọng bằng học lên cao,… được bài trí giống với thảo đường Tri Tri của Trường An phủ.

Không tệ, không tệ. Trương Song Đồng gật đầu, nói: "Mọi người cố gắng học đi, ta đi ngủ". 

...

Trên phố có tiếng đọc sách lanh lảnh truyền đến, quần chúng vây ở ngoài cửa không khỏi đè thấp âm thanh nói chuyện.

Đây là sửa cửa tiệm thành học đường, các bàn học của học sinh bày ra trong đại sảnh, đứng ở bên cửa sổ cạnh cửa chính là có thể nhìn và nghe được nội dung dạy học bên trong, có một người phụ nữ nói: 

"Ta có thể để cho tiểu tử nhà mình nghe giảng ngoài cửa không?"

Thư đồng đứng ngoài cửa gật gật đầu: "Có thể, chỉ cần không đùa nghịch ầm ĩ, còn lại tùy ý mọi người", lại cười nói: "Chúng ta mua lại nơi này nhưng không mua lại con phố ở trước cửa".

Hóa ra là như vậy, người phụ nữ kia vui mừng không ngớt, không thể vào lớp làm học trò chính thức cũng không sao, chỉ cần nghe được bài giảng của vị danh nho này cũng đủ để mở mang đầu óc rồi. Dân chúng đứng ở tứ phía đều nghĩ đến điều này, nhà của ai cũng đều có con cái, cho dù thi không đỗ thì đọc sách một chút cũng rất hữu dụng, tất cả mọi người đều vội vội vàng vàng tản đi. 

"Nhanh một chút, đây là chuyện lớn đó".

"Phải đến sớm một chút để chiếm được vị trí tốt nhất bên cạnh cửa sổ".

"Dẫn cả ba đứa nhà mình đến đi". 

"Con nhà ngươi chỉ mới học vỡ lòng, đừng đến tham gia náo nhiệt thì hơn, thầy giáo nhà người ta đã giảng dạy ở mức độ Kinh Nghĩa rồi".

"Nghe không hiểu nhưng cũng có thể ngấm được một ít khí chất nhà nho".

Nghe thấy đám quần chúng bên cạnh đang bàn luận, Tiết Thanh đứng trước đầu phố nhìn lên tấm biển trên cửa, vẻ mặt có chút phức tạp, Tri Tri đường sao? 

...

Tiết Thanh đứng ở ngoài cửa nghe xong một bài giảng, đợi thầy giáo đi ra ngoài rồi mới tiến vào trong.

"Các ngươi cần gì phải vậy?" Nàng nói: "Đọc sách thì đọc sách, cần gì phải treo biển?" 

Sở Minh Huy nói: "Đọc sách đương nhiên phải treo biển rồi, hơn nữa mọi người đều muốn tưởng niệm mà".

Không chỉ là tưởng niệm, mà đây chính là lập hội, thực sự là lập hội rồi, đi ra khỏi Trường An phủ rồi nuôi ý đồ muốn rạng danh thiên hạ đây mà, Tiết Thanh không biết phải nói gì.

"Nói cái gì? Có thể nói cái gì được, chỉ còn cách cố gắng đọc sách thôi", Trương Song Đồng nói, dựa vào ghế, gõ tay lên bàn: "Không muốn nói mấy thứ này nữa, đói chết rồi, đói chết rồi, không phải Tưởng gia muốn mời khách sao? Rốt cuộc có muốn mời thật hay không? Tới kinh thành lâu như vậy rồi chúng ta vẫn chưa được đãi tiệc rượu đâu đấy". 

Trương Liên Đường làm việc luôn có chừng mực, vả lại chuyện lập hội này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, ngày xưa người ta lập hội đọc sách nào có ít, nổi tiếng nhất chính là đảng Đông Lâm.

Đảng Đông Lâm... Tiết Thanh nhìn mấy thiếu niên đang ngồi trong phòng cười nói: "Thật đó, ta đã được phân phó tới mời các ngươi, mau đi thôi".

Có tên thiếu niên nào không thích uống rượu mua vui chứ, cả đám đồng loạt hoan hô. 

"Không say không về".

...

Trong ánh hoàng hôn, các thiếu niên kề vai nhau cười cười nói nói đi tới con phố náo nhiệt, Đoàn Sơn đang đứng nghỉ chân ở đầu đường đưa mắt nhìn theo. 

"Đại nhân, không bắt tên Tiết Thanh này lại sao?" Thị vệ đứng ở bên cạnh thấp giọng nói: "Đã xác định hắn chính là hung thủ làm bị thương Tần tiểu công gia rồi".

Đoạn Sơn nói: "Đây không phải là cái cớ để bắt giữ hắn, ai là người đả thương Tần tiểu công gia cũng không cần chúng ta phải xác định, trong lòng Tần tiểu công gia là rõ ràng nhất".

Thị vệ không hiểu, vậy mấy ngày nay bỏ ăn bỏ ngủ đi tìm dấu vết rốt cuộc là vì cái gì? 

Đoàn Sơn nhìn vào tấm lưng gầy yếu nhưng không hề tầm thường ở giữa đám thiếu niên, nói: "Điều ta muốn xác định là hắn biết giết người", giết người không chỉ là Tần tiểu công gia mà là giết những người khác, ví dụ như Tông Chu, ví dụ như Phụ Tá Đắc Lực... Và điều quan trọng hơn muốn xác định là...

Hắn nhấc chân từ từ đuổi kịp đám thanh niên đã đi xa kia.

"Hắn rốt cuộc là người như thế nào?" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK