Tiết Thanh hỏi: “Vậy làm sao các ngươi tin tưởng hắn?”
Đốc nói: “Hắn cung cấp cho chúng ta rất nhiều thứ. Mấy năm nay, nhờ những thứ đó mà chúng ta không còn tổn thất quá nhiều. Ví dụ như những gì bố trí ở phủ Trường An. Lý tri phủ và Thanh Hà tiên sinh lần lượt tới đây, phụ trách chăm sóc và dạy ngài.”
Quả nhiên có hai người này. Tiết Thanh "à" một tiếng, vậy còn Tứ Hạt tiên sinh... nói: “Còn ai khác ở phủ Trường An không?”
Qua Xuyên đáp: “Ở Quách gia thì chỉ có Quách Hoài Xuân biết. Ngoài mấy người bọn ta ra, còn có Lý tri phủ, Lâm đại nhân và ba tên lính canh cửa thành.”
Thảo nào Tiết mẫu có thể thoải mái đi lại vào buổi tối. Nhưng nàng lại cảm thấy trực giác của mình rất đúng, biết dừng lại đúng lúc khi theo dõi, bằng không đã bị thợ rèn, hoặc đám lính canh phát hiện. Tiết Thanh nói: “Còn gì nữa không?”
Đốc đáp: “Hết rồi! Chừng ấy là đủ, không thể có quá nhiều người, không thì kẻ địch phát hiện sẽ kéo tới.”
Không có Tứ Hạt tiên sinh, quả nhiên là chỉ có một mình. Cố ý lảng tránh không để đám người Tiết mẫu phát hiện, rất hiểu rõ Tông Chu, khinh thường Thanh Hà tiên sinh, địa vị hiển nhiên không thấp. Tiết Thanh ừ, rồi nói: “Các người vất vả rồi!”
Diệu Diệu bật cười, nói: “Điện hạ quả thật là... khách khí!”
Tiết Thanh nói khẽ than: “Quả thật rất vất vả rồi! Đốc đại nhân chỉ kể vài câu ngắn ngủn, vài năm chỉ gói gọn trong một câu, nhưng từng ngày rồi lại từng ngày, sống thật không dễ. Không từ mà biệt. Đốc đại nhân đã không gặp chúng ta tám năm. Tám năm rồi đó.”
Câu khẽ than ấy khiến Diệu Diệu và Qua Xuyên lập tức đỏ mắt, rơi lệ: “Đốc đại nhân, mấy năm rồi không có tin gì về ngài, bọn ta thật sự...”
Đốc nói: “Ta tự đến sẽ tốt hơn là các ngươi nghe được tin ta sống không tốt.”
Diệu Diệu và Qua Xuyên không nhịn được mà bật cười, nước mắt vẫn còn đang rơi.
Tiết Thanh nói: “Đốc đại nhân vất vả đường dài, mau nghỉ ngơi đi.”
Diệu Diệu gật đầu lia lịa, vui mừng nói: “Đốc đại nhân đến nhà ta đi. Hàng cá của ta ở nơi hỗn tạp, người lui tới nhiều, không phải nói ẩn thân nơi phố chợ huyên náo là chuyện lớn sao.”
Qua Xuyên lắc đầu: “Nhiều người mới không ổn. Ra ra vào vào mà bị người ta thấy được, chắc chắn sẽ hỏi đó là ai.”
Diệu Diệu nói: “Khỏi lo, ta vẫn nói là chồng ta đi làm ăn xa.” Nắm tay cười hì hì: “Về rồi cũng chẳng có gì kỳ quái.”
Qua Xuyên cau mày, nói: “Không được, như vậy hàng xóm láng giềng sẽ tới thăm... Mọi người có làm gì thì cũng bất tiện.”
Tiết Thanh mỉm cười nhìn hai người bàn bạc. Đốc cắt lời hai người, nói: “Tạm không nói về mấy chuyện nhỏ nhặt này.” Rồi nhìn Tiết Thanh: “Còn một chuyện, điện hạ học võ công với ai?”
Vẫn nói tới chuyện này. Tiết Thanh không lên tiếng, Qua Xuyên bên cạnh nói: “Học với võ sư nhà Quách Hoài Xuân. Quách đại nhân tự mình chọn vị võ sư giỏi nhất. Đã học được hơn nửa năm. Ba đứa trẻ Quách gia còn không phải đối thủ của ngài ấy.” Nhìn Tiết Thanh mà cảm thấy vinh dự.
Đốc nói: “Học nửa năm mà có thể giết được Hắc Giáp vệ? Võ sư của Quách gia lợi hại như vậy?”
Tiết Thanh nói: “Chủ yếu là ta thông minh, võ sư luôn nói ta là kỳ tài võ học mà.”
Đốc khá kinh ngạc, lần đầu tiên hắn thấy có người tự khen bản thân mình như thế này.
Qua Xuyên đã quen, không cảm thấy có gì bất thường mà gật đầu nói: “Đúng đó! Điện hạ lợi hại lắm, làm ra rất nhiều bài thơ. Đám người trong kinh thành còn khen ngợi suốt. Còn là thủ khoa thi huyện, bài thi được dán lên tường thành, ai cũng khen là không người có thể so sánh.”
Diệu Diệu cũng gật đầu, cười nói: “Thanh Tử thiếu gia nổi tiếng khắp thành Trường An, được đám thiếu niên tôn làm thủ lĩnh.”
Giỏi vậy ư? Đốc nhìn Tiết Thanh, vừa khen ngợi lại vừa cảm thán: “Điện hạ thật giống bệ hạ và nương nương, quả nhiên vô cùng trí tuệ.”
Tiết Thanh cười cười: “Đốc đại nhân khách khí rồi.” Rồi nói: “Vậy Đốc đại nhân sẽ ở lại thành Trường An chứ?”
Đốc vâng một tiếng, rồi quay sang nhìn Qua Xuyên: “Ta sẽ dùng thân phận bạn cũ của Quách đại nhân tới chơi.”
Qua Xuyên vui mừng: “Không thể tốt hơn! Đại nhân tất nhiên ở lại cạnh điện hạ.”
Diệu Diệu ừ một tiếng, rồi nói: “Vậy ta đi chuẩn bị mẻ cá tươi đưa tới Quách phủ.”
Đốc mỉm cười, gật đầu.
Qua Xuyên nói: “Vậy để làm một bữa tiệc toàn món cá.”
Mắt Diệu Diệu sáng lên: “Tới lúc đó ta ở lại phụ bếp chắc không có gì quá đáng đâu nhỉ... để Quách đại lão gia thưởng cho ta ít tiền.”
Chắc do nói tới chuyện ăn uống, câu chuyện trở nên vụn vặt nhưng lại rất ấm áp. Người bán hàng rong, thợ rèn và ông già nhặt phân liếc mắt nhìn nhau, dường như không thể hiểu được tại sao câu chuyện lại thay đổi như vậy, nhưng tương phùng gặp lại luôn là chuyện khiến người ta vui sướng.
Người bán hàng rong Khang Niên nói: “Chúng ta không có cớ gì để vào nhà Quách gia, chi bằng về tiệm rèn của thợ rèn uống một bình?”
Thợ rèn đồng ý.
Ông lão nhặt phân hì hì cười rồi nói: “Hay đó, ta còn đang cất một hũ rượu nhỏ ngon đây.”
Sau đó thì bàn bạc xem Tiết Thanh nên về nhà kiểu nào. Tiết Thanh đề nghị là mình lạc đường nơi hoang dã, chịu đủ khổ sở mới về được, rồi gặp được ông lão nhặt phân. Đốc gật đầu đồng ý. Mọi người lúc này thoải mái đi làm, nhìn Tề Sưu dẫn Tiết Thanh, lúc này đã mặc y phục nam, ngồi xe Khang Niên quay về nơi hoang dã.
Đốc đột nhiên hỏi: “Điện hạ là người như thế nào?”
Qua Xuyên đáp: “Là một đứa trẻ rất nghe lời...” Hình như không đúng lắm... thế thì sao còn rời nhà trốn đi? Thật xấu hổ, nuôi đứa trẻ mấy năm nay mà không hiểu được nó sao? Nói: “Dù sao vẫn rất tốt. Đặc biệt lúc nhỏ. Chỉ là làm ra vài chuyện có vẻ khó hiểu, hẳn là có nguyên nhân.”
Đốc cười, nói: “Ta không hỏi điều này, các ngươi không thấy kỳ quái sao?” Nhìn về bóng xe ngựa đang xa dần: “Ngài ấy hoàn toàn không chút kinh ngạc khi biết mình là đế cơ.” Hơn nữa đừng nói tới đau thương căm giận hay kích động.
Đúng vậy, Qua Xuyên và Diệu Diệu giật mình. Phản ứng này... thật kỳ quái.
...
Tiết Thanh về không được bao lâu, Đốc dùng thân phận bạn cũ vào nhà họ Quách. Quách Hoài Xuân đã sớm nhận được tin nên xao động nhưng vẫn trong chừng mực.
Bạn cũ trò chuyện vui vẻ. Quách Hoài Xuân lại mời gia quyến tới gặp, vui vẻ hòa thuận. Quách Hoài Xuân và Đốc nhớ lại quá khứ, tuy chỉ nói một cách mơ hồ, nhưng Quách Hoài Xuân đều có thể hiểu được ý thật ở đằng sau. Chỉ là có một điều khiến ông ta khó hiểu, Đốc nhắc tới võ sư Quách gia, nói: “Nghe nói võ sư nhà các ngươi không tệ, hay là mời tới tỷ thí với ta.”
Quách Hoài Xuân rất kinh ngạc. Ông ta sớm nghe nói về võ công của Đốc, võ sư nhà mình sao có thể làm đối thủ của hắn được, chẳng lẽ Đốc không biết? Sao có thể yêu cầu như vậy? Hay đây là một cách biểu đạt niềm vui sướng khi được gặp lại bạn cũ? Nếu đã vậy thì cứ làm theo lời hắn nói thôi.
Lúc này Tiết Thanh không hề chúc võ sư của Quách gia may mắn, mà bị Qua Xuyên kéo vào nhà. Noãn Noãn đã được cho về nhà nên trong viện này chỉ còn hai người
Đồ đạc vẫn được bày trí như trước nhưng thân phận hai người đã thay đổi. Qua Xuyên chẳng biết phải nói như nào, Tiết Thanh giữ tay bà lại, nhìn xung quanh rồi khẽ nói: “Mẹ!”
Vẫn như trước đây. Mắt Qua Xuyên bỗng nhòe đi, định nói gì thì Tiết Thanh đã mở miệng: “Con hỏi mẹ, có phải mấy người kia bị bệnh gì về đầu óc không?”
Qua Xuyên ngạc nhiên.
Tiết Thanh nói tiếp: “Bọn họ cứ nói cái gì mà con là...” Nàng không nói tới hai chữ kia: “Thật kỳ quái, sao có thể...”
Qua Xuyên cảm thấy thoải mái, đồng thời lòng đầy chua xót. Đốc đại nhân quá lo rồi. Phản ứng như thế này sao bảo quái lạ được, mà là không kịp phản ứng ấy chứ. Với nàng, chuyện bọn họ vừa kể, nàng hoàn toàn không tin... Qua Xuyên rớt nước mắt, đứa trẻ đáng thương, biết cha mẹ bị hại, thân thế thê thảm, thực sự không dám tin.