Mục lục
Đại Đế Cơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là một gian phòng riêng khá nhỏ, rượu và đồ ăn bày trên bàn đã hỗn độn, dường như yến tiệc đã kết thúc.

Đốc và Diệu Diệu đều mặc y phục hoa lệ, râu xồm để che giấu đã được cạo đi, sắc mặt có vẻ tối, hai hàng lông mày như kiếm, để lộ ra anh khí.

Diệu Diệu thì giả làm tùy tùng, mặc đồ màu vàng đeo đai vàng. 

Hai người ngồi xuống theo Tiết Thanh. Diệu Diệu thì ngồi xổm tới bên cạnh Tiết Thanh, giữ chặt ống tay áo của nàng.

"Sao lại bị thương như thế này?" Tỷ ta nói, mắt đầy vẻ sốt ruột, lo âu: "Không phải gặp bạn bè, gặp phải Hắc Giáp vệ sao?"

Tiết Thanh vỗ tay chị ta, ý bảo không có việc gì, nói: "Ta vào địa cung." 

Địa cung!

Động đất đêm đó thực sự có liên quan tới nàng sao? Diệu Diệu lập tức trợn to mắt.

Đốc cũng nhìn nàng, hỏi: "Đi vào như thế nào?" 

...

Vào đêm, Huỳnh Sa Đạo vẫn sáng ngời đèn đuốc, cửa thành đóng chặt. Tại một nơi trong vùng hoang dã, đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Xung quanh lăng hoàng hậu đầy quan binh. Viên Khâu sụp xuống đã được dọn dẹp cũng gần xong, đường đi thông với địa cung đã lộ ra, đương nhiên không ai dám bước vào. 

"Hoàn toàn không biết vì sao lại sụp!" Tống Nguyên đứng một bên nhìn con đường kia, nói với Tề đại nhân, vẻ mặt cáu giận.

Bên ngoài, tiếng bước chân vang lên. Một người đi tới. Có thể đi tới nơi này mà không ai thông báo nghĩa là người của mình. Tống Nguyên và Tề đại nhân không hề quay đầu lại.

"Đó là vì có người tiến vào địa cung." Đi đến bên cạnh hai người kia, Đoàn Sơn nói, rồi vỗ vỗ phủi phủi bụi đất và vụn gỗ trên người mình. 

Tống Nguyên nói: "Không thể nào có chuyện đó được! Nơi đây có cấm quân và Hắc Giáp vệ tử thủ, ngay cả con ruồi không thể bay lọt." Rồi quay đầu, thế mới nhìn thấy Đoàn Sơn, hoảng sợ: "Ngươi vừa làm cái gì vậy? Sao như đi đào mỏ thế."

Tề Tu cũng nhíu mày nhìn.

Đoàn Sơn nói: "Ta vào địa cung." 

Tống Nguyên và Tề Tu lập tức biến sắc, một kẻ nhìn bốn phía, một người thì tiến lên.

"Suỵt!"

"To gan!" 

Hai người cùng kêu lên.

"Làm sao ngươi có thể tiến vào địa cung! Đó là vi phạm lệnh cấm!"

Nghe tiếng chất vấn của bọn họ, Đoàn Sơn bình tĩnh đáp: "Bởi vì có người vào, từ chỗ cơ quan xiềng xích, ta đi theo tra xét..." Nói xong ngoắt Hắc Giáp vệ phía sau. 

Một Hắc Giáp vệ bước lên, đổ mấy viên đá vụn ra từ trong một chiếc túi. Đoàn Sơn ngồi xổm xuống, cầm lấy một hòn rồi chỉ vào dấu vết trên đó.

"Đây là dấu vết người mở ra." Hắn nói.

Tống Nguyên nói: "Nhảm nhí, địa cung chính là do người mở ra." 

Tề Tu thì ngồi xuống nhận lấy hòn đá, nhìn cẩn thận, nói: "Như là... bị đao kiếm đâm vào..."

Đoàn Sơn nói: "Dấu vết nhân công mở địa cung đều gọn gàng sạch sẽ, còn cái này thì rõ ràng là chọc đục lung tung. Đây là bức tường ngăn ở cửa sau của địa cung nơi cơ quan tập trung, hơn nữa một bộ phận cho thấy rõ cơ quan đã hỏng trước khi sụp đổ."

Nghe tới đó, Tống Nguyên cũng ngồi xổm xuống, nói: "Cửa sau? Địa cung còn có cửa sau?" 

Tề Tu nói: "Không tính là cửa sau. Bởi vì lăng hoàng hậu có ý nghĩa khác biệt với các hoàng lăng khác, là nơi trấn áp ác linh nên có thêm cơ quan thông tới địa cung, để hoàng hậu nương nương nắm trong tay nên mới có một cánh cửa khác để nương nương ra vào tra xét... Nhưng muốn tìm được cửa vào này thì sẽ động cơ quan, những người bị xiềng xích trói lại kia chỉ còn đường chết... Không ai có thể kiên trì..." Hắn giơ tay lên làm động tác bay lên ngã xuống: "Tìm được cửa vào cơ quan."

Đoàn Sơn vứt hòn đá trong tay đi nói: "Trên đời không có gì là không thể, chỉ cần có khả năng thì sẽ có người làm được. Ta đã tự mình xem xét, quả thực có người đi vào."

Tề Tu im lặng một lát, mặt mày nghiêm trọng: "Vậy thì đây chính là nguyên nhân khiến lăng hoàng hậu sụp xuống..." 

Hoàng lăng có bố trí cơ quan, nếu phạm phải một lệnh cấm nào đó thì sẽ sụp xuống. Cùng với lăng hoàng hậu, sẽ là quan tài của hoàng hậu và công chúa...

Tống Nguyên đứng bật dậy: "Ngọc tỷ!"

Tề Tu nhìn xung quanh, đều là Hắc Giáp vệ nên không ngăn cản, vẻ mặt nặng trĩu: "Vào địa cung tất nhiên là để tìm đồ. Thật sự coi thường đám Ngũ Đố quân này, thế mà vẫn để bọn chúng lẻn vào được." 

Đoàn Sơn nói: "Nhưng ta khẳng định có một nơi có thể đi vào địa cung, đó chính là tẩm điện của hoàng hậu. Bọn họ có vào hay không thì không biết, đi vào rồi có đi ra không cũng không biết. Bên phía đi thông với linh điện của hoàng hậu cũng có một cửa hắc thạch... Đóng chặt."

....

"Thì ra còn có cửa." Đốc nói, nhìn Tiết Thanh: "Không ngờ điện hạ nghĩ được cách này." 

Tiết Thanh nói: "Cũng là ngoài ý muốn! Lúc theo đám học sinh đi du ngoạn thì vô tình nghe được, nói là xiềng xích tới từ địa cung nên ta mới nghĩ là có thể đi vào từ nơi đó."

Diệu Diệu vừa mừng lại vừa sợ, oán trách: "Sao không nói cho bọn ta một tiếng, một mình ngài sao lại to gan như vậy, nguy hiểm quá đi thôi." Lại nhìn cánh tay Tiết Thanh: "Mà còn chưa khỏi hẳn."

Tiết Thanh nói: "Bởi vì không chắc chắn mà. Đi nhiều người sợ rút dây động rừng. Sở dĩ ta thuận lợi đi vào là vì các ngươi ở ngoài dụ bọn họ, khiến bọn họ canh phòng hơn dặm, giúp ta có cơ hội." 

Diệu Diệu nói: "Thanh Tử thiếu gia, ngài thật biết cách an ủi người khác."

Tiết Thanh cười nói: "Sự thật mà."

Đốc nói: "Vâng, điện hạ dặn chúng ta làm gì, chúng ta nghe theo là được. Như vậy thì điện hạ đã thuận lợi vào địa cung rồi?" 

Tiết Thanh ừ, nhưng không có cần nhắc tới việc không dựa theo lời hắn bảo là dùng máu gì đó không? Đang nghĩ, Diệu Diệu vội hỏi có lấy được ngọc tỷ không.

"Không!" Tiết Thanh lắc đầu.

Đốc và Diệu Diệu đều ngẩn ra: "Không có sao? Không có ở trong đó sao?" 

Tiết Thanh vội lắc đầu: "Không phải, có ở trong hay không thì không biết, vì ta không thể mở được quan tài hoàng hậu, cho nên..." Nàng vuốt vuốt tay: "Lúc ấy địa cung sắp sụp nên ta đi ra ngoài luôn."

Nàng nói có vẻ thoải mái và tùy ý nhưng lúc ấy tất nhiên rất nguy hiểm. Đốc và Diệu Diệu nhìn nàng, vẻ mặt nặng nề, lại gật đầu: "Người ra được là tốt rồi, điện hạ làm rất đúng!"

"Bất kể như nào, điện hạ có thể vào được địa cung, như vậy vẫn còn cơ hội." Diệu Diệu vui sướng nói. 

Chỉ cần vẽ được hình chòm so Xử Nữ là có thể đi vào. Tiết Thanh thầm nghĩ. Thôi đừng nói, với một người mà chuyện trước kia không nhớ, sao nhận ra được chòm sao Xử Nữ đây. Giải thích quá phiền toái. Nàng gật đầu cười với Đốc và Diệu Diệu.

Đốc châm rượu, bưng lên, nói: "Còn chưa chúc mừng điện hạ đứng đầu bảng đây."

Diệu Diệu tự mình rót trà cho Tiết Thanh, cười nói: "Điện hạ thật giỏi." 

Tiết Thanh nhấc trà lên, uống một hơi cạn sạch: "Là các vị tiên sinh dạy giỏi mà."

...

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" 

Tống Nguyên vẫn đi đi lại lại, tay chà xát, vội vàng xao động.

"Lại để cho Ngũ Đố quân đắc thủ à? Nếu ngọc tỷ bị lấy mất thì làm sao giờ?"

Nói xong lại tự gõ đầu mình. 

"Ta sao còn mặt mũi nào đi gặp Công gia đây."

Mọi người đều phải gặp có được không! Tề Tu bị hắn làm cho đau đầu, quát to: "Tống đại nhân bình tĩnh chớ nóng, chuyện tới bây giờ còn cần Công gia quyết định." Lại nhìn về phía Đoàn Sơn: "Đoàn đại nhân viết một phong thư khẩn gửi cho Công gia đi."

Đoàn Sơn nói: "Đã viết và gửi đi rồi." 

Tề Tu thở dài một hơi, đứng lên nhìn đường vào địa cung. Đèn đuốc chiếu sáng như ban ngày, có thể thấy được bên trong đó như ẩn chứa một mảnh trời đất, dường như lóe lên cả ánh sao. Hắn không dám nhìn lâu, vội dời tầm mắt.

"Còn chưa bắt được Đốc mà lăng hoàng hậu đã bị phá. Mọi việc thật không thuận lợi chút nào."

...

Trong trà lâu, Tiết Thanh đặt chén trà xuống, nói: "Mặc dù không lấy được ngọc tỷ nhưng tất cả mọi người đều bình an vô sự, coi như thành công một nửa rồi."

Diệu Diệu che miệng cười: "Còn lấy được Giải nguyên nữa."

Đốc nở nụ cười, nói: "Không phải thành công một nửa, mà là thật sự thành công. Ban đầu không tưởng là có thể thoát thân được." Nhìn Tiết Thanh, nếu không phải nàng... Còn có vị sư phụ kia của nàng giết Phụ Tá Đắc Lực, hắn không dám cam đoan mình có thể ngồi ở đây hay không. Nghĩ tới đây, lại chợt nghĩ... Khi đó nàng vốn định vào địa cung. Nếu lần đó đi vào, thêm lần này là hai lần, ắt hẳn có thể mở được quan tài. Nhưng nàng không đi mà quyết định đi giết người. 

Vị tiểu thiếu niên này cười mỉm, vẻ mặt thản nhiên, chỉ thành công một nửa mà vẫn thoải mái, không hề tiếc nuối khi thất bại một nửa.

Với nàng mà nói, ngọc tỷ không nằm trong kế hoạch ư?

"Còn nữa..." 

Tiết Thanh nói.

Đốc chăm chú lắng nghe.

"Những đứa trẻ kia..." Tiết Thanh nói. 

Diệu Diệu nói: "Xong rồi, người bán hàng rong chắc đang chờ ngài trong khách sạn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK