Nhìn ông hiện tại không giống như đang gặp ân nhân, mà giống như đang gặp quan chức có địa vị cao hơn vậy.
Thôi Thị không nói, Quách Hoài Xuân cũng không dám nói thêm một lời, giống như không dám làm phiền bà.
Sau khi im lặng được một lát, Thôi Thị lấy lại tinh thần, để chén trà mình đang cầm xuống bàn, sau đó đẩy tới trước mặt Quách Hoài Xuân nói.
“Nè, ngươi uống trà đi.”
Quách Hoài Xuân nhìn chén trà, khẽ lui về sau một bước, nhìn chén trà với ánh mắt sợ hãi. Là một vị võ tướng, đã từng ra sa trường, chém giết vô số lần, nhưng ông chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt sợ hãi như vậy, vậy mà khi nhìn chén trà do một người phụ nữ “yếu đuối” đưa tới, ông lại có vẻ mặt đó...
“Qua đại nhân.” Ông cười khổ nói: “Trà của ngài ta vẫn không dám uống đâu.”
Một người phụ nữ lại được gọi là đại nhân, cái này mà để người khác nghe được, chắc sẽ bị dọa sợ rất nhiều, vẻ mặt Thôi Thị vẫn yếu đuối như cũ.
“Đừng có gọi ta là đại nhân nữa.” Bà nói: “Có còn là đại nhân nữa đâu.”
Quách Hoài Xuân im lặng một lát, giống như đang nhớ tới tin tức xấu nào đó, nhưng chẳng mấy chốc ông đã lấy lại tinh thần nói: “Lần này đi Thái Châu, ta vẫn không hỏi thăm được tin tức của Đốc đại nhân.”
Thôi Thị lắc đầu nói: “Đừng có hỏi thăm tin tức nữa... Ngươi không cần cố gắng làm việc này nữa đâu, nếu không lại bị vướng vào phiền phức nào đó, thế thì nguy to.”
Quách Hoài Xuân chỉ “Ừ” rồi nói: “Cũng không phải là cố gắng hỏi tin tức.”
Thôi Thị giơ tay xoa lông mày, ánh mắt lộ ra vài phần buồn bã.
Quách Hoài Xuân do dự một lát liền tiếp lời: “Tiết Thanh không có đi học, đây là việc mà đại nhân ngài đã sắp xếp sẵn ư?”
Thôi Thị ngạc nhiên, ngẩng đầu lên hỏi: “Không có đi học?”
Quách Hoài Xuân lại càng thêm bất ngờ: “Ngay cả ngài cũng không biết ư?”
Thôi Thị lắc đầu nói: “Ta không biết, mỗi ngày con bé đều đi học, khi về nhà cũng rất nghiêm túc đọc sách, viết chữ.”
Quách Hoài Xuân kể lại lời Quách Tử An đã nói, sau đó xoa tay bảo: “Vậy rốt cuộc là có chuyện gì đây? Dựa theo sắp xếp của ngài, nên ta cũng không dám hỏi nhiều. Nói vậy là con bé đang gạt mọi người sao, hay là người khác trong nhóm các người có sắp xếp khác?”
Nghe được câu này, vẻ mặt Thôi Thị do dự trong một khắc, sau đó bà giơ tay xoa trán nói: “Lúc trước, Đốc đại nhân muốn sắp xếp cho Tiết Thanh ở chỗ ngươi, để cho nó có thể thuận lợi tiến vào quân đội, nhưng sau này bọn họ lại không đồng ý, mà đúng lúc con bé cũng đang đòi đi học, nên vừa khéo làm đúng theo sắp xếp lúc sau của bọn họ. Còn về phần làm cách nào để có thể đi học chỗ Thanh Hà tiên sinh mà không bị hoài nghi, thì ta cũng không rõ lắm... Chỉ đưa cho ngươi một danh thiếp để ngươi đi.”
Nói đến đây lại xoa trán, khẽ thở dài một cái.
“Đốc đại nhân đã đi nhiều năm rồi mà vẫn không có tin tức, ta chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, điều này thật sự khiến ta rất sợ hãi.”
Quách Hoài Xuân nhìn dáng vẻ người phụ nữ yếu đuối kia, nhìn bà như đang muốn khóc mà không hề có chút thương tiếc, trái lại vẻ mặt ông càng thêm phức tạp, chân thì khẽ di chuyển đứng ra xa bà vài bước.
Thôi Thị đứng dậy nói: “Chuyện này ta biết rồi, để ta đi hỏi lại đã, ngươi...” Bà im lặng một lát giống như đang rất đau đầu suy nghĩ: “Ngươi hãy làm những phản ứng mà ngươi nên làm đi...”
Quách Hoài Xuân nháy mắt, mọi người bên ngoài nghĩ ông muốn Tiết Thanh có danh tiếng tốt nhưng thực ra ngược lại, ông hi vọng con bé trở thành người có danh tiếng xấu.
“Hôm nay tạm thời ta sẽ không làm gì cả, dù sao phản ứng nên có chính là không dễ dàng tin bọn nhỏ... Để ta đi hỏi thăm lại một chút, rồi hành động sau, như vậy cũng hợp lý hơn.” Ông nói: “Ngày mai ta chờ tin tức và sắp xếp của ngài.”
Nói cách khác, hiện tại bà còn thời gian là một đêm. Thôi Thị gật đầu, đi ra ngoài, đi đến cửa liền dừng chân, quay người vào trong liên tục thi lễ với Quách Hoài Xuân.
“... Cám ơn Đại lão gia, ngài thật sự rất tốt với chúng tôi.” Bà nói với giọng nghẹn ngào và đầy biết ơn.
Mấy người hầu đang đứng trong sân thấy vậy vội tiến lên.
“Xin chị dâu đừng nói như vậy.” Quách Hoài Xuân nói: “Hãy xem nơi này là nhà của mình đi, đây chỉ là chút việc nhỏ, lát nữa chỉ cần sai Ngô quản sự đi làm là được rồi.”
Tiết mẫu – Thôi Thị lại thi lễ lần nữa, sau một hồi nói đủ kiểu mấy lời đại loại như rất biết ơn này nọ, bà mới chịu ra về. Bọn sai vặt bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, nếu sợ hãi như vậy thì nên rời đi sớm mới đúng, còn bày đặt đứng lại nói tùm lum, người phụ nữ này thật ra là người gian xảo thì có.
Thôi Thị vừa bước đến cửa đã thấy Tiết Thanh đang ngồi dưới tán cây trong sân đọc sách. Lúc này Tiết Thanh đang cầm trong tay một nhánh cây, không ngừng viết trên mặt đất...
Tiết Thanh ngẩng đầu: “Mẹ, mẹ về rồi.”
Thôi Thị mỉm cười gật đầu, vén tay áo lên nói: “Con đói bụng chưa, để mẹ đi nấu cơm.”
Noãn Noãn từ phòng bếp chạy ra nói: “Thím à, con đã nấu xong bánh chưng, cũng đã cắt sẵn thực phẩm dùng để nấu ăn rồi ạ.”
Noãn Noãn còn nhỏ, lại chưa được học qua cách nấu cơm, nên trước giờ đều do Thôi Thị tự mình nấu, Noãn Noãn chỉ giúp đỡ mấy việc lặt vặt thôi. Thôi Thị khen Noãn Noãn một tiếng, sau đó đi vào phòng bếp.Truyện được cập n.hật nhanh nhất tại iread.vn...Tiết Thanh nói: “Mẹ à, mẹ đến chỗ Đại lão gia làm gì vậy ạ?”
Thôi Thị thò đầu ra từ phòng bếp, cười nói với cô: “Bàn học mới ngày mai sẽ được đưa tới... còn có một giá sách lớn nữa.”
Tiết Thanh cười lắc đầu nói: “Mẹ à, phòng con cũng không lớn như vậy đâu.”
Thôi Thị “A” một tiếng, nhíu mày nói: “Hẳn là nên đổi cái chỗ ở...”
Tiết Thanh cười phất tay, Thôi Thị cũng cười. Thực ra ở chỗ này mới vui vẻ, muốn ăn muốn uống cái gì cũng không cần lo, cũng không cần để ý đến thái độ của người Quách gia, bà cũng sẽ không điên mà đi tìm phiền phức.
Sân nhỏ lại yên tĩnh, nhưng nói yên tĩnh cũng không hẳn, bởi vì Noãn Noãn thường chạy tới chạy lui khiến trong phòng bếp cứ ồn ào, náo động. Tiết Thanh cầm quyển sách, chăm chú đọc mà không hề bị ảnh hưởng.
...........................................
Cuộc đua thuyền rồng trong tết Đoan Ngọ ở sông Vị Hà đã kết thúc, nhưng không khí hai bên bờ vẫn còn náo nhiệt như cũ, chỉ có Lý đại nhân ở phủ Chi Tôn phải trở về... Bởi vì thứ nhất, ông chỉ đến đây một lát để thư giãn, thứ hai, ông còn có rất nhiều việc cần phải xử lý.
Khi Lý Tri phủ ra ngoài đã đem theo khá nhiều người, lại thêm có vài vị lão gia muốn đi cùng, thế nên trên đường lớn xuất hiện cảnh tượng một hàng xe ngựa dài đang chạy nhanh. Lúc tới gần núi Lục Tuyền, Lý Tri phủ đột nhiên kêu hộ vệ bên cạnh xe ngựa cho dừng xe.
Khi xe ngựa dừng lại, mấy xe ngựa và người đi theo phía trước và đằng sau cũng lập tức dừng lại, mọi người đang cảm thấy khó hiểu thì thấy Lý Tri phủ xuống xe, hướng về một hướng, chắp tay chào.
“Thanh Hà tiên sinh.” Ông cao giọng nói.
Thanh Hà tiên sinh sao? Đám người vội vã nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy trên đường nhỏ cách đó không xa có một người đang dẫn tiểu đồng chậm rãi đi. Hai người đều mặc áo xanh, phía trước lại có dãy núi xanh ngắt, thế nên nếu nhìn sơ qua sẽ không khiến người ta chú ý lắm.
Nghe được tiếng kêu, người kia dừng lại xoay người, kéo cái nón lá bằng trúc đang đội lên, lộ ra khuôn mặt gầy gò, người đó chính là Thanh Hà tiên sinh.
Đám người kia cũng vội xuống xe ngựa, lúc này Lý Tri phủ đã bước nhanh tới trước mặt Thanh Hà tiên sinh, Thanh Hà tiên sinh liền thi lễ với ông.
“Tiên sinh cũng đi xem đua thuyền sao?” Lý Tri phủ cười nói.
Thanh Hà tiên sinh lắc đầu nói: “Không có, đi câu cá thôi.”
Tiểu đồng bên cạnh vội giơ cần câu và giỏ trúc đang ôm trong ngực lên, đắc ý nói: “Có rất nhiều cá.”
Lý Tri phủ cười, đám người kia cũng hùa theo cười khen Thanh Hà tiên sinh có thú vui thật thanh cao, Thanh Hà tiên sinh chỉ lạnh nhạt không trả lời, tính tình của ông mọi người ở đây cũng biết, đúng là vừa nghiêm khắc lại lạnh lùng.
Lý Tri phủ nói: “Học sinh của tiên sinh thật sự rất tài.”
Đám người kia cũng vội vàng khen ngợi mấy người làm thơ ngày hôm nay, sau đó lại lấy chuyện xã Kết Lư của đám học sinh ở trường học trên núi Lục Tuyền làm đề tài khen ngợi. Thanh Hà tiên sinh chỉ gật đầu, không có thái độ sợ hãi hay khiêm tốn gì cả.
Nếu nói về đề tài này nữa thì thật sự rất khó để nói tiếp, Lý Tri phủ cười nói: “Về việc dạy học... quả thật tiên sinh dạy rất giỏi.”
Ông nói rất nhỏ, mấy chữ đằng trước mọi người cũng không chú ý lắm, chỉ đến khi nghe được Lý Tri phủ cao giọng nói câu cuối cùng.
Đúng vậy, đúng đó, làm rất tốt, dạy rất giỏi. Đám người lại hùa theo khen ngợi thêm lần nữa.
Thanh Hà tiên sinh có vẻ đã hơi không kiên nhẫn, mặc dù Lý Tri phủ bị đuổi ra kinh là vì đắc tội với người khác, nhưng ông cũng không phải là người ngu ngốc đến mức không hiểu sắc mặt người khác. Chính vì vậy ông liền lập tức mỉm cười và chào tạm biệt.
Thanh Hà tiên sinh thi lễ với ông rồi xoay người đi.
“Từ khi Thanh Hà tiên sinh dạy học, đã nói từ đó trở đi sẽ luôn một lòng dạy học, không nghĩ đến việc xã giao.”
“... Tuy đã tới đây nhưng lại không có quan hệ gì với chúng ta, không biết đã chào hỏi Tri phủ đại nhân được mấy lần nữa?”
Đám người cười nói.
Lý Tri phủ cười, giơ ba ngón tay nói: “Ba lần, lần đầu đến đây, lần xây trường xã và lần ta đi giám sát trong trường.”
Đám người nghe vậy liền ha ha cười, vây quanh Lý Tri phủ lên xe, tiếp tục đi, có người bất chợt quay đầu lại nhìn, thấy Thanh Hà tiên sinh giống như đang dừng lại.
Tiểu đồng xém chút nữa đụng vào người ông, cậu bé vội ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy tiên sinh?”
Thanh Hà tiên sinh cười nói: “Mới nãy Tri phủ đại nhân vừa mới khen ngợi đấy.”
Tiểu đồng thấy ông đã không còn nhíu mày như lúc trước, liền cảm thấy kinh ngạc vô cùng, chẳng lẽ tiên sinh cũng là người thích được khen ngợi? Chứ nếu không sao lại vui vẻ như vậy chứ?
....................................
Một ngày náo nhiệt đã trôi qua, toàn bộ người ở thành Trường An đều mệt mỏi ngủ say, ngay cả đèn đường đều mờ hơn mọi ngày.
Ở tạp viện Quách gia còn tối hơn, côn trùng vẫn còn đang kêu râm ran, sau khi đọc xong sách và luyện võ, Tiết Thanh liền rửa mặt đi ngủ, nhưng chỉ một lát liền mở mắt ra.
Ai đang bên ngoài vậy?
Cô không nhúc nhích, tiếng bước chân vang lên trong đêm tối, hướng về phía cửa ra ngoài.
Tiết Thanh ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng đi đến cửa, qua khe cửa, cô nhìn thấy một bóng người đang đi ra ngoài.
Mặc dù trời rất tối, nhưng cô chỉ cần nhìn sơ qua cũng có thể nhận ra bóng người kia.
Đó là Tiết mẫu – Thôi Thị.