Có tiếng gõ nhẹ vào cửa sổ, ngay sau đó trên cửa sổ liền lộ ra một khe hở.
Liễu Xuân Dương lên tiếng hỏi: “Thế nào rồi?”
Đám người hầu tụm lại, sắc mặt vừa hưng phấn vừa căng thẳng, nói: “… Trong thành cũng đã loạn hết cả lên rồi ạ.”
Giọng nói của Liễu Xuân Dương có chút ngạc nhiên: “Đám học sinh trong thành nghe theo ai mà làm loạn lên.”
Một tên đáp: “Không phải các học sinh làm loạn, là tiểu thiếu gia nhà họ Thường…” Sau đó hắn kể lại chuyện của Thường gia cho Liễu Xuân Dương nghe, vừa kể vừa có chút tiếc nuối: “Đương nhiên là tiểu thư nhà bọn họ cuối cùng vẫn bị đưa đi mất. Vì Thường gia không cư xử như lão gia nhà họ Quách, bọn họ đã trói vị tiểu thiếu gia đó lại sau đó dẫn về nhà.”
Liễu Xuân Dương im lặng một lát liền nói: “Học theo tên Tiết Thanh kia cả.”
Đám người hầu gật đầu, nói theo: “Đúng thế, đều là học theo những cái xấu của tên Tiết Thanh đó… Đại lão gai cũng đã nói tới, những người trẻ tuổi thích nhất là làm theo số đông.”
Liễu Xuân Dương ở trong phòng lẩm bẩm: “To gan.”
Đám đầy tớ không nghe rõ liền dựa vào trên cửa sổ, hỏi: “Gì cơ ạ?”
Liễu Xuân Dương không nói gì, chỉ hỏi: “Thế còn phía Song Viên thế nào rồi? Bây giờ trời đã khuya rồi, mọi người vẫn đang ở đấy à? Quan phủ thì sao? Đã bắt người lại chưa?”
Bọn họ “à” lên một tiếng, đáp: “Chưa ạ, quân ở Song Viên đã chạy vào trong thành lo việc nhà họ Thường mà.”
Liễu Xuân Dương hiểu ra, nói: “Bọn họ là vì kinh sợ, để cho mọi người nhìn thấy vốn dĩ bọn họ không hề để ý đến đám học sinh kia…”
Vừa mới nói đến đây thì có một người hầu hớt hải chạy đến.
“Không hay rồi, sắp bắt người ở Song Viên rồi…”
Tên đầy tớ ở đó vô cùng kinh ngạc, Liễu Xuân Dương cũng cố gắng mở rộng cửa sổ ra.
“Không biết là có chuyện gì mà binh lính kinh thành lại đưa tiểu thư Thường gia quay lại, sau đó liền chạy ra bắt bớ học sinh rồi…” Người vừa mới chạy đến run rẩy nói.
Liễu Xuân Dương thốt lên: “Bọn họ thẹn quá hóa giận rồi…”
Phía bên ngoài Song Viên lúc này là một mảng hỗn loạn, lửa cháy bùng bùng, đám binh lính mặc áo giáp, khuôn mặt lạnh tanh lại một lần nữa nhắm vào những học sinh đang ngồi quây thành vòng dưới đất.
Còn Thanh Hà tiên sinh và những giáo tập thì đứng phía trước mặt các học trò. Đối diện với bọn họ là khuôn mặt trắng xanh được ánh lửa soi rõ của Liêu Thừa.
“Ta nhắc lại một lần nữa, niệm tình các ngươi còn trẻ người non dạ, nếu lúc này các ngươi mau chóng rút lui thì bọn ta cũng sẽ không truy cứu nữa.” Hắn cất cao giọng nhắc nhở.
Còn cha mẹ của họ nghe thấy câu này thì càng sốt ruột khuyên bảo, trách móc; thế nhưng bọn họ vẫn như cũ không chịu nghe lời.
“Ngươi muốn chết thì cũng phải chết ở nhà. Đừng làm liên lụy đến mọi người trong nhà…”
“Tổ chim đã bị phá thì liệu trứng có còn được nguyên vẹn… Hôm nay chúng ức hiếp người khác thì ngày mai chúng cũng có thể động đến chúng ta… Mọi người đều không thể tự bảo vệ được mình nữa rồi.”
“Trương Song Đồng, ngươi dám kích động các học sinh…”
“Huynh trưởng của ta bị oan, trời không quản đất không quản, thân là huynh đệ như ta chả lẽ lại có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Tiên sinh không quản, quan phủ không quản, chẳng lẽ ta cũng không thể nhờ các vị đồng môn giúp đỡ sao?”
“Nước nhà hưng thịnh hay lúc suy vong, dân thường cũng phải có trách nhiệm (1), thấy những chuyện sai trái bất bình, ai ai cũng sẽ lên tiếng.”
Trong đám đông hỗn loạn, mấy người học sinh cởi chiếc áo ngoài màu xanh xuống, không biết lôi từ đâu ra chiếc gậy trúc, giơ lên, huơ huơ trước mặt; có học sinh khác lại lấy ra hai bức họa.
Trong gió đêm vang lên những tiếng xào xạc, dòng chữ đỏ dưới ánh đuốc lại càng thêm chói mắt, tiếng đồng thanh đọc bài du dương cao vút tựa như một bản nhạc.
“Là người đọc sách mà vì quyền quý thì đạo đức vứt đi, làm quan mà không yêu thương dân chúng có khác nào kẻ cướp đội lốt đâu.”
“Vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh, vi vãng thành kế tuyệt học, vi vạn thế khai thái bình.”
Song Viên lại rơi vào hỗn loạn.
Quan lại phủ Trường An nhìn tới mức không nói ra lời.
“Đại nhân, chúng ta cũng mau chóng ra tay thôi, nếu không sẽ bị coi là đồng phạm mất…” Có người sốt ruột nói với Lý Quang Viễn.
Sắc mặt Lý Quang Viễn vẫn nặng nề như cũ, ánh mắt dán chặt vào giữa đám đông, tựa hồ như đang nhìn chằm chằm người nào đó.
“Ra tay đi.” Lý Quang Viễn hạ lệnh: “Đừng để rơi vào tay bọn chúng.”
Đây là đang nói đến đám học sinh kia, cũng đúng thôi vì để bọn họ rơi vào tay quan phủ thành Trường An vẫn tốt hơn là so với việc rơi vào tay đám Liêu Thừa, Đoàn Sơn. Mặc dù cũng không đảm bảo được rằng nhóm học sinh này có bị bắt đi không, các viên quan nghĩ đến đây thì vội vàng giơ tay thúc giục.
Trong đám đông có rất nhiều các bậc phụ huynh cũng bắt đầu động thủ rồi, đám học sinh cũng bắt đầu kêu lên.
“Liều với đám quan binh đi.”
“Mất tự do thì thà chết còn hơn.”
Đất đá gậy gộc thậm chí có cả giầy từ trong đám đông bay tới chỗ Liêu Thừa, khung cảnh dần trở nên lộn xộn hơn. Tên quan tướng kia giơ tay ra hiệu, những lưỡi mác trong tay binh lính kinh thành nhất loạt giương cao, sáng loáng sắc lạnh chỉ chờ mệnh lệnh hạ xuống.
“Dù nó đã chết rồi cũng đưa về cho ta”.
Quách Hoài Xuân nhận lấy dây thừng từ tay người hầu, nhấc Tiết Thanh lên một cái: “Ngươi quay về…”
Còn chưa nói xong thì tay đã trống rỗng, còn Tiết Thanh thì đang đứng cách xa cái dây thừng của ông. Tiết Thanh giơ chiếc gậy trúc trên tay lên, cao giọng nói: “Khoan đã.”
Tên tiểu tử này… không phải… nha đầu này, sao mà lại nhanh nhẹn như vậy… Một ý nghĩ lướt qua trong đầu Quách Hoài Xuân, sau đó liền tức giận quát: “Khoan cái gì, mau về nhà ngay cho ta.”
Tiết mẫu cũng khóc lóc, năn nỉ: “Con của ta… chúng ta về nhà rồi hãy nói sau…” Vừa nói tay vừa ôm lấy Tiết Thanh.
Tiết Thanh lại tránh né lần nữa, chạy nhanh về phía trước, xuyên qua đám đông hỗn tạp. Chỉ trong tích tắc đã không thấy bóng dáng đâu.
Quách Hoài Xuân và Tiết mẫu kinh hãi, Tiết mẫu thấp giọng quát: “Mau đuổi theo.”
Tiết Thanh trong đám đông la lớn: “Liêu đại nhân, tiểu tử có lời muốn nói với ngài.”
Giọng nói của nàng khá nhỏ nhưng cũng vững vàng vang lên giữa khung cảnh hỗn loạn này. Các học sinh và người nhà đang xích mích cũng dừng cả lại, Thanh Hà tiên sinh và mọi người đang vây lấy đám sai nha cũng quay ra nhìn.
Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, một vị thiếu niên dáng người gầy gò, nhỏ bé, trong tay vẫn đang cầm theo một cây gậy trúc. Liễu Thừa vừa nhìn đã nhận ra… Đứa trẻ gầy gò, bệnh tật này. Liêu Thừa giơ tay ngăn binh lính lại, sắc mặt âm trầm nói: “Tiết Thanh, ngươi cũng có mặt ở đây sao, thật là khiến chúng ta quá thất vọng rồi… Ngươi còn có gì muốn nói với bọn ta?”Tiết Thanh đã thoát ra được khỏi đám đông chạy vọt lên, Thanh Hà tiên sinh vội giơ tay ngăn nàng lại. Nhưng mà ông còn chưa tóm được nàng thì Tiết Thanh đã đứng ngay trước mặt Liêu Thừa rồi, nhìn thấy tên thiếu niên bất ngờ lao tới, đám binh lính kinh thành nhanh chóng giơ binh khí về phía nàng.
Tiết Thanh đáp: “Đại nhân đã từng dặn dò tiểu tử một việc ạ.”
Có sao? Những lời hắn đã nói đều như gió thổi qua, Liêu Thừa cũng không nhớ nữa nhưng mà hai chữ “dặn dò” này hắn nghe có chút thuận tại, bèn hỏi: “Chuyện gì?”
Tiết Thanh đáp: “Đại nhân muốn tiểu tử làm một bài thơ viết về ngài. Bây giờ tiểu tử đã nghĩ ra rồi.”
Điều này à… hắn nhớ ra rồi, ngày đó lúc ở vườn hoa nhà họ Bùi, hắn có nghe được bài Thủy điệu ca đầu viết riêng cho Tông Chu. Hắn rất ngưỡng mộ nên đã nói một câu nhờ vị thiếu niên đó viết cho mình một bài. Thế nào, bây giờ muốn dùng thơ ca để lấy lòng hắn sao?
Những người khác đều ngơ ngác không hiểu, lúc này… thì làm thơ cái gì? Tiết Thanh này văn thơ xuất chúng, đây là muốn lấy lòng Liêu Thừa để xóa tội ngày hôm nay ư?
Liêu Thừa lạnh lùng nói: “Cho dù có biết làm thơ nhưng nhân phẩm không tốt thì cũng vô dụng.”
Tiết Thanh đáp: “Trước khi bị đại nhân bắt đi, tiểu tử muốn đọc bài thơ này cho đại nhân nghe.” Dứt lời liền bước lên một bước, cất giọng đọc:
“Kim tôn mỹ tửu thiên nhân huyết…”
(Rượu thơm trong chén vàng là máu ngàn người)
Bước lên một bước, gõ cây gậy xuống:
“Ngọc bàn giai hào vạn tính cao…”
(Sơn hào hải vị trên bàn ngọc là mỡ muôn dân)
Bước thêm một bước, cây gậy lại gõ xuống:
“Chúc lệ lạc thời dân lệ lạc…”
(Giọt nến rơi là nước mắt bách tính rơi)
Nàng bước tới trước mặt Liêu Thừa:
“Ca thanh cao xứ oán thanh cao…”
(Tiếng hát vút cao là tiếng oán thán vút cao)
Sau đó Tiết Thanh chầm chậm lùi vài bước rồi đứng lại nhìn Liêu Thừa, giọng nói sắc bén cất lên:
“Ngưu dương phú dư sài lang mục, phụ tận hoàng ân vi nhĩ tào”
(Đưa nhân dân vào chỗ chết, phụ ơn tận tâm của hoàng đế đều là do các ngươi).
Khi nàng đọc câu thứ nhất thì chưa ai có phản ứng gì, nhưng vừa nghe đến câu thứ hai rất nhiều người ở đó biến sắc. Ở đây có quan viên có giáo tập, đều là những người có học, cha mẹ của các học sinh đều xuất thân quyền quý, có thể đến trường học đều không phải những nhà tầm thường rồi. Cho nên khi Tiết Thanh đọc đến câu cuối cùng, dưới ánh đuốc, tất cả mọi người đều có biểu cảm kì quái.
Liêu Thừa lên tiếng hỏi: “Ý gì thế?” Hắn hoàn toàn khác với cả Tông Chu, trước giơ chưa ngâm cứu qua từ ngữ trong thi ca. Chỉ có thể nghe thấy gì mà tưng bừng, rượu ngon, sơn hào vị là đã cảm thấy náo nhiệt rồi.
Đoàn Sơn đứng ở phía sau cười, nói: “Mắng ngài đấy… Mắng ngài là tên quan tham ức hiếp dân chúng, phụ ơn của hoàng thượng.”
Những học sinh ở đằng sau lúc đó, từ một người rồi đến tất cả đều nhất loạt đọc lại bài thơ vừa rồi của Tiết Thanh, trong lúc đọc còn có người không nhịn được mà cười lớn.
Liêu Thừa giận tím cả mặt, đám thư sinh thật là đáng ghét, mắng người cũng không dùng lấy một chữ thô tục nào.
Lý Quang Viễn đã bước nhanh lên trước, giơ tay ra tóm lấy Tiết Thanh, quát: “To gan, sao ngươi dám…”
Tiết Thanh quay người thoát khỏi, lại xuyên qua đám học sinh đang đứng xúm lại, giơ chiếc gậy trúc lên, hô vang:
“Thiếu niên hiệp khí, giao kết đô hùng.
Can đảm động, mao phát tủng.
Lập đàm chung, tử sinh đồng.”
(Tuổi trai hào hiệp, kinh đô kết bạn anh hùng.
Lòng thẳng rộng, đầu tóc dựng.
Bàn luận chung, sống chết cùng…”)
Nàng cất giọng đọc, bước chân khảng khái đi giữa nhóm học sinh. Rõ ràng nàng đi không nhanh nhưng Lý Quang Viễn ở phía sau vẫn chưa bắt được nàng. Nàng và các đồng môn kề vai nhau bước đi, gậy trúc chạm đất, tư thế hào hùng, sang sảng đọc tiếp.
“… Lời hứa nặng ngàn vàng.”
“Bậc cao dũng, vẻ hào phóng.”
“Sang võng lọng. Cương buông lõng, rong ruổi cửa đông.”
“Sắc xuân tràn trên cóng. Hút tựa vòi rồng.”
“…. Thư nhàn dong chim, chó.
Cung vẽ cài tên lông.
Hang cáo sạch không, thú lạ lùng.” (2)
Giọng đọc càng lúc càng ngân vang, bước chân càng lúc càng nhanh, tựa như cưỡi mây đạp gió đi xuyên qua nhóm học sinh.
“Kê vàng giấc mộng, rời cửa phụng…
Trống giặc dóng, nước sôi động.
Già đau lòng.” (3)
“Không được dây dài, trói quân càn lỗng, lưỡi kiếm vung hờn.
Giận rong chơi non nước, tay gảy phím tơ đồng, mắt ngóng trông chim hồng.” (4)
Đến chính giữa nhóm học sinh, nàng phất áo, gác gậy ngồi xuống, nói: “Chúng ta đã nói là chỉ đọc sách nên sẽ chỉ đọc sách, chúng ta là quân tử, động khẩu không động thủ, mời đại nhân bắt người.”
Trong chốc lát, toàn bộ các học sinh đều nối nhau ngồi xuống, Trương Song Đồng giơ chiếc túi màu hồng trong tay lên.
“Tuổi trai hào hiệp, kinh đô kết bạn anh hùng. Lòng thẳng rộng, đầu tóc dựng. Bàn luận chung, sống chết cùng…”
“… Lời hứa nặng ngàn vàng.”
“Bậc cao dũng, vẻ hào phóng.”
Các học sinh đồng thanh đọc, tiếng đọc khàn khàn kiệt sức, có người ê a tùy ý, có người cười có người khóc, bốn phía hào hùng khiến cho những người khác phải tê dại.
“Tuổi trai hào hiệp, kinh đô kết bạn anh hùng. Lòng thẳng rộng, đầu tóc dựng.
Tuổi trai…”
Nghe thấy tiếng đọc vang dội như sấm, những người có mặt ở đó đều ngơ người, thân thể phát run.
Thanh Hà tiên sinh đứng thẳng, kính trọng nói: “Dũng khí của người trẻ tuổi, ai có thể ngăn nổi?”
***
(1) Nguyên văn: “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách”.
(2) Nguyên văn: Nhất nặc thiên kim trọng. Suy kiều dũng, căng hào túng, khinh cái ủng.Liên phi khống, đẩu thành đông, oanh ẩm tửu lư. Xuân sắc phù hàn úng. Hấp hải thuỳ hồng, gian hô ưng thốc khuyển, bạch vũ trích điêu cung. Giảo huyệt nga không, lạc thông thông.
(3) Nguyên văn: Tự hoàng lương mộng, từ đan phụng. Già cổ động, Ngư Dương lộng, tư bi ông.
(4) Nguyên văn: Bất thỉnh trường anh, hệ thủ thiên kiêu chủng, kiếm hông tây phong. Hận đăng sơn lâm thủy, thủ kí thất huyền đồng, mục tống quy đồng.