Nhưng những người đứng xung quanh lại không hề kinh ngạc, bởi vì đây là con gái của Quách đại lão gia, tên gọi là Bảo Nhi, tính tình Quách tiểu thư và Quách thiếu gia rất giống nhau, đều là những người ngang ngược, thích đánh người, giết người.
Quách đại lão gia có hai con trai và một con gái. Hai người con trai thì theo ông và được ông tự mình dạy dỗ, họ cũng đều đã nhậm chức trong quân đội hết rồi. Chỉ còn lại đứa con gái là sống với vợ ông ở dưới quê, vì được phu nhân nuông chiều từ nhỏ mà trở thành một người ngang bướng, không hiểu lý lẽ.
Nói vậy thôi chứ Quách Bảo Nhi đâu thể nào đánh chết được ai, bởi vì ngay sau đó Quách đại phu nhân đã xuống xe kéo tay Quách Bảo Nhi vào nhà. Tuy nhiên câu nói của Quách Bảo Nhi ban nãy vẫn làm cho dân chúng xung quanh và những người nghe được tò mò không thôi.
“Trạng Nguyên? Là ai muốn thi Trạng Nguyên?”
“Bộ muốn là có thể thi đậu Trạng Nguyên chắc?”
“Thành Trường An của chúng ta trước giờ chưa từng có ai thi đậu đến Trạng Nguyên đâu.”
Tuy nhiên đám đông bàn tán chưa được bao lâu thì đã biết được đáp án.
“Là Tiết Thanh hứa với Quách lão gia, nếu trong vòng năm năm cậu ta không thi đậu Trạng Nguyên thì sẽ hủy bỏ hôn sự với Quách tiểu thư.”
Dân chúng nghe vậy liền xôn xao.
Trong nhà sau Quách gia, người vừa vui mừng hớn hở vì được bọn nha hoàn dìu ra khỏi kho củi - Quách Tử An - đang ngạc nhiên trừng mắt như gặp quỷ.
“Thi Trạng Nguyên?” Cậu nói: “Cái tên này bị đánh nên ngu luôn rồi hả?”
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp thành Trường An, tiếp tục trở thành đề tài buôn chuyện của mấy người rảnh rỗi. Lần trước khi Quách Đại lão gia hứa gả con gái cho Tiết Thanh, mọi người đã cười nhạo ông ngu ngốc, còn lần này đối tượng cười nhạo lại là Tiết Thanh.
“Nghe nói cậu ta đã từng đi học rồi.”
“Người đi học có rất nhiều, nhưng trong số đó chắc cũng chỉ có một người thi đậu Trạng Nguyên thôi.”
“Chắc cậu ta cũng không hiểu Trạng Nguyên là gì đâu!”
“Đúng là một đứa trẻ, nói năng thiếu suy nghĩ.”
“Ngốc chết đi được, hèn gì Quách Đại phu nhân vội vàng dẫn theo Quách tiểu thư trở về, chắc chắn hôn sự này không thành công rồi.”
“Đúng đó, lần này đâu thể nào trách Quách tiểu thư từ chối hôn ước được, có trách thì nên trách Tiết Thanh tự mình hứa hẹn muốn làm chuyện lớn.”
................
“Thật thú vị.”
Ngồi bên trong vườn ngắm nhìn cảnh hoa xuân rực rỡ, Trương Liên Đường nói với Trương Song Đồng đang ngồi bên cạnh.
Trương Song Đồng vẫn mặc chiếc áo bào màu đỏ như mọi khi, vừa quạt vừa trừng mắt nói.
“Không sợ bị người ta bàn tán chê cười, vẫn một lòng theo đuổi Quách tiểu thư, đây mới gọi là thú vị.” Cậu nói: “Chẳng lẽ cậu ta lại tốt bụng đến vậy, tính đợi một ngày nào đó Quách tiểu thư đổi ý thích cậu ta sao?”
Trương Liên Đường cười ha ha.
“Chỉ cần thi đậu Trạng Nguyên thì chẳng phải Quách tiểu thư sẽ thích cậu ta rồi sao?” Anh nói.
Trương Song Đồng phe phẩy quạt.
“Đừng nói đến Trạng Nguyên, đợi cậu ta thi đậu Tú Tài trước đã... À, chỉ cần vượt qua kì thi Thiếu Nhi thôi... Mà cũng không cần, cậu ta chỉ cần đậu kì thi huyện là em đã bái phục rồi.” Cậu vừa nói vừa làm vẻ mặt phóng đại.
Trương Liên Đường cười cầm chiếc quạt phe phẩy theo.
“Yêu cầu của anh thì cao hơn em một chút.” Anh ta nói: “Nếu cậu ta có thể làm học trò của Thanh Hà tiên sinh ở trường trong trấn thì anh sẽ khâm phục cậu ta sát đất.”
Trương Song Đồng nghe vậy liền “hì hì” cười.
Đây mà là yêu cầu cao gì chứ, rõ ràng là yêu cầu thấp nhất rồi, cái này không phải phục mà là cười nhạo thì có.
Hai anh em đang tươi cười trò chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân cùng với tiếng ho từ sau lưng truyền tới, cả hai vội vàng quay đầu nhìn lại thì thấy Trương lão thái gia đang vịn một người hầu đi chầm chậm tới.
“Cảnh xuân tươi đẹp thế này lại không lo đi đọc sách, ngồi rảnh rỗi ở chỗ này đi đùa giỡn buôn chuyện, vậy còn ra thể thống gì nữa hả?” Ông nghiêm mặt quát.
Hai chàng trai trẻ vội đứng dậy đỡ ông.
“Cũng bởi vì hôm nay là ngày đẹp trời nên Thanh Hà tiên sinh mới đi đạp thanh (1), thăm bạn bè đó ông, mà nhờ vậy tụi cháu mới được cho nghỉ hôm nay, ở nhà nói chuyện đó ạ!” Trương Song Đồng vừa “hì hì” cười vừa nói: “Vì thế ông nội của chúng cháu - Phụng tiên sinh ngài đây mới không ở phòng đọc sách.
Người như Thanh Hà tiên sinh thật đúng là dám làm ra chuyện như vậy, Trương lão thái gia hiểu ông rất rõ nên cũng chỉ “ừm” một tiếng.
“Nhưng mà ông ta đã là người thành công rồi nên mới có quyền thích làm gì thì làm, còn các cháu thì sao?” Ông nói: “Khi nào có trình độ kiến thức cao như ông ấy thì hẳn làm việc tùy ý như vậy nhé.”
Dù sao lời người lớn nói luôn luôn đúng, Trương Song Đồng cười “hì hì” nhưng không phản bác lại, Trương Liên Đường quan tâm hỏi.
“Ông nội, ông đã thấy khỏe hơn chưa ạ?”
Trương Song Đồng lúc này mới chú ý đến sắc mặt của Trương lão thái gia, mặc dù vẫn còn mỏi mệt nhưng khí sắc đã tốt hơn nhiều.
Không đợi Trương lão thái gia trả lời, Trương Liên Đường đã vội hỏi.
“Có phải Dương đại phu đã cho ông uống thử đơn thuốc mới rồi không?”
Trương lão thái gia liền “Ừ” một tiếng, mặc dù vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng động tác vuốt râu lại tiết lộ tâm trạng kích động, vui vẻ của ông hiện giờ.
“Ông mới dùng thử thôi.” Ông nói: “Nhưng trước mắt hiệu quả cũng rất tốt.”
Rất tốt sao? Trương Liên Đường nhìn kĩ nét mặt Trương lão thái gia, khí sắc đen tối và vẻ chán nản ở hai đầu lông mày đã biến mất.
“Đơn thuốc thần kỳ này rốt cuộc là của thần thánh phương nào, cháu thực sự muốn được gặp mặt người đó một lần.” Anh nói, bỏ qua chuyện Tiết Thanh tuyên bố muốn trở thành Trạng Nguyên ban nãy.
..............
Chuyện này đã truyền ra khắp nơi nên việc này cũng đã đến tai Tiết mẫu thân.
“Thanh Nhi, con nghĩ sao mà muốn đi thi Trạng Nguyên vậy?” Bà khó hiểu hỏi.
Tiết Thanh cười nói.
“Mẫu thân à, con không muốn bị người ta xem thường.” Nàng nói: “Vì thế con thà bị người ta cười nhạo vì đã ăn nói ngông cuồng, không hoàn thành được lời hứa hẹn, vẫn tốt hơn nhiều so với việc sau này bị người ta khinh thường, nói rằng con là tên lừa gạt, nói dối giới tính để lừa gạt hôn sự.”
Tiết mẫu thân nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, đối với bà chỉ cần không nói ra chuyện thân phận thật sự của Tiết Thanh với mọi người là tốt rồi, còn những việc khác thì tùy Tiết Thanh xử lý vậy.
“Vậy là chúng ta vẫn có thể ở đây thêm năm năm nữa.” Bà vui mừng hớn hở nói: “Năm năm cũng là một thời gian rất dài rồi, chứ lúc này không có chi phí, tiền bạc gì phòng thân, nếu bị đuổi liền bây giờ sẽ là một chuyện rất đáng lo.”
Mặc dù thời gian ở đây cũng không có nhiều nhưng nhìn Tiết mẫu thân vui vẻ như vậy, Tiết Thanh cũng mỉm cười theo.
Trong khi Tiết mẫu thân vô cùng vui vẻ thì vẻ mặt Thiền Y lại tràn đầy lo lắng.
“Chức Trạng Nguyên cũng rất khó đậu được đó.” Nàng nói: “Tôi nghe người ta nói trong thành Trường An này từ trước đến giờ còn chưa có ai đậu Trạng Nguyên đâu.”
Ồ, còn cố ý vì nàng mà đi hỏi thăm tin tức sao? Tiết Thanh cười nhìn cô gái đang ngồi kế bên.
“Không sao đâu.” Nàng nói: “Thử sức một chút thôi mà.”
“Vậy nếu không đậu thì sao?” Vẻ mặt Thiền Y vẫn đầy lo âu.
“Không được thì thôi.” Tiết Thanh nói: “Không lấy được vợ thì có sao đâu, vẫn có thể tiếp tục sống tiếp đến hết đời này mà.”
Thiền Y cười “hì hì”, nghĩ cũng đúng, trong thành cũng có rất nhiều những ông cụ sống đơn độc một mình, không có vợ chăm sóc nhưng nàng lại sực nhớ đến sinh hoạt hằng ngày của các cụ, vẻ mặt lại thay đổi.
Nàng thở dài nói: “Mấy cụ ông độc thân cũng sống rất khó khăn đó, phải tự mình giặt quần áo, nấu cơm đã đành, những khi bệnh tật lại không có ai chăm sóc mới khổ.”
“Không phải còn có cậu sao?” Tiết Thanh nói: “Đến lúc đó chỉ cần cậu rảnh rỗi lại qua giúp ta một chút thì tốt rồi.”
Nói đến đây ánh mắt lại sáng lên.
“Mai mốt cậu ráng xin nhiều con một chút, để tụi nó qua sống chung với ta rồi sẵn tiện chăm sóc cụ già là ta luôn, ta cũng sẽ để lại hết tài sản cho tụi nó.”
Cái đề tài “sinh con” này quả thật rất tế nhị, đặc biệt đối với những cô gái mới lớn như Thiền Y càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Cho nên Thiền Y liền “Hứ” một tiếng rồi đứng dậy.
“Tôi không thèm sinh con đâu.” Nàng đỏ mặt nói: “Tiết Thanh, cậu càng ngày càng hư hỏng giống bọn người Bản Đẳng rồi.”
Nói xong liền giậm chân chạy đi mất.
Tiết Thanh nhún vai, chủ đề nghiêm túc như vậy sao lại nói nàng hư hỏng? Cô gái này thiệt là, suy nghĩ bậy bạ cái gì rồi.
Nàng tất nhiên hiểu rất rõ chức Trạng Nguyên này là không thể đạt được rồi, chế độ kiểm tra thi cử ở cổ đại rất nghiêm khắc, nếu nàng bị phát hiện đang giả trang thành con trai thì chỉ có lãnh tội chết thôi... Quách đại lão gia chắc cũng đã sớm nghĩ đến việc này rồi nên mới dễ dàng đồng ý như vậy, nhất định là đang chờ nàng trở thành trò cười cho thiên hạ rồi.
Nàng cũng không nói mục đích thật sự của mình cho Tiết mẫu thân nghe, chỉ mượn cớ là để kéo dài thời gian, hủy bỏ hôn ước, chứ không nói sự thật là vì nàng muốn làm thầy dạy học.
Đây là nghề nghiệp tương lai mà Tiết Thanh đã suy nghĩ rất lâu và chọn lựa cho chính mình.
(1) Đạp thanh: Là giẫm chân lên cỏ. Trước đây, có ngày hội giẫm chân lên cỏ trong Tiết thanh minh, nam nữ nhân dịp này để du xuân.