Đầu tiên quan chỉ huy điều hành nói ra tênTiết Thanh, ngay sau đó liền vang lên tiếng la của Khang Vân Cẩm, trong sự yên tĩnh thanh âm này tự dưng sẽ nổi bật.
Bên cạnh Khang Vân Cẩm có rất nhiều người, hắn vừa mở miệng những người khác cũng liền quát lên. Nhiều người vẫn chưa lấy lại tinh thần nhưng đối với các thí sinh, gian lận là chữ không muốn nghe nhất, trong lúc nhất thời hỏi dò đều kinh ngạc kêu lên.
Bên ngoài Quốc Tử Giám lập tức hỗn loạn.
….
"Đây thật là…"
Các thí sinh ở Trường An phủ đứng ở đằng xa ngạc nhiên, nhìn đoàn người phía trước như nước chảy, từ ồn ào đã biến thành gây rối, có không ít người té ngã kêu gào. Các quan điều hành cùng lính gác vốn dĩ muốn dán thông báo nhưng không có cách nào tiến lên, sự xáo động dường như chỉ là một chiếc thuyền nhỏ trên biển lớn nhưng sau một khắc liền muốn lật thuyền.
Tình hình này nếu ở trong đó không biết sẽ bị chen lấn đến mức nào, tầm mắt của mọi người lại nhìn về phía Trương Liên Đường.
"Liên Đường ca, huynh đã sớm biết sẽ như vậy vì thế không cho chúng ta đi đến phía trước phải không?" Sở Minh Huy trợn mắt nói, lại chống nạnh nhìn về bốn phía: "Nhất định là đã sớm biết, cái tên Tiết Thanh này đã dứt khoát không đến."
Trương Liên Đường cười nói: "Sớm biết rồi, các ngươi cũng có thể sớm biết đó, hắn không phải vẫn nói mình muốn đậu liền tam nguyên hay sao."
Sở Minh Huy nói: "Nói thì có nói rồi, thế nhưng ai ngờ hắn nói cái gì chính là cái đó a, thế này đã thành cái gì rồi."
Thần tiên? Yêu quái?
Ở một bên, Liễu Xuân Dương im lặng một chút rồi nói: "Loạn rồi, chúng ta đi thôi."
Nhìn phía bên kia quan chỉ huy điều hành cùng bọn quan binh nửa bước cũng khó mà đi… Loạn thành như vậy chính bảng cũng không xem được nữa.
Trương Liên Đường nói: "Yên Tử thiếu gia sẽ đưa thứ tự của mọi người đến Tri Tri đường."
Bọn họ tới nơi này cũng chỉ là cảm nhận bầu không khí một chút, các thiếu niên Trường An phủ không hề tiến lên, đều quay lưng đi theo Trương Liên Đường.
Không nhìn thấy bảng danh sách không chỉ có bọn họ, bên ngoài Quốc Tử Giám rối loạn kéo dài không cách nào dán thông báo lên được, tin tức chấn động triều đường.
…..
"Báo tên hội nguyên liền khiến các thí sinh rối loạn đến cả bảng danh sách cũng không dán lên được?"
Bên này triều đường chúng quan đã tập hợp lại, hoàng đế cũng đang ở đây chờ đợi kết quả của khoa thi này nhưng lại nhận được tin này đầu tiên, tể tướng Vương Liệt Dương không vui.
"Mỗi lần yết bảng đều có rối loạn, chỉ là năm nay mức độ cao hơn."
"Lúc trước có chuyện của Thanh Hà tiên sinh, các thí sinh vốn cũng bất an…"
"… Lần này có người hô lên gian lận, chọt trúng tâm trạng căng thẳng của các thí sinh, vì lẽ đó lập tức trở nên rối loạn…"
Trong triều đường các quan lại dồn dập nói.
Vương Liệt Dương nói: "Thành tích của tám ngàn thí sinh đều có các giám khảo kiểm tra sàng lọc định ra. Một câu gian lận liền gây loạn ngăn cản công bố bảng danh sách, thực sự là hoang đường, còn thể thống gì nữa."
Tưởng Hiển ở bên cạnh nói: "Thời giờ không thể trì hoãn, tức khắc công bố bảng danh sách, bài thi cũng sẽ công bố, phục hay không phục vừa nhìn liền biết." Ra lệnh triệu tập quan binh giải tán thí sinh.
Tống Nguyên ở một bên khà khà nở nụ cười.
Có quan chức tức giận: "Tống đại nhân ngươi cười cái gì?"
Tống Nguyên nói: "Không có gì, ta đang nghĩ trước đây các ngươi rất hòa ái dễ gần với những thí sinh đọc sách này, hóa ra cũng nỡ ra tay đánh bọn họ a."
Vương Liệt Dương nói: "Thưởng phạt rõ ràng, đối với người tài cũng giống vậy, Tống đại nhân không biết cũng không có gì kỳ quái."
Bên cạnh không ít quan chức cúi đầu cười khẽ, Tống Nguyên quay đầu hỏi người bên cạnh: "Có ý gì vậy?"
Người bên cạnh vừa hay là ngôn quan, mặt lạnh không khách khí chút nào nói: "Ý chính là Tống đại nhân là phế vật."
Tống Nguyên tức giận nói: "Đến cả kỳ thi hội cũng làm không tốt, ai là phế vật."
Ngự sử Hà Tăng e ngại lời hắn, lập tức phản bác, triều đình nhất thời ầm ĩ.
Trần Thịnh quát lên: "Không cần cãi nhau, khoa cử đại sự, người gây nhiễu loạn tội ác tày trời, họa quốc ương dân."
Trong triều đình yên tĩnh lại, Tần Đàm Công nói: "Nhân lực không đủ, hình bộ bên kia có thể điều người đi."
Vương Liệt Dương gật gù nói với hắn: "Hiện tại chưa cần hình bộ." Tầm mắt nhìn về phía trong điện, trầm giọng nói: "Nếu có người mượn thi hội gây chuyện tất nhiên phải nghiêm tra."
Có các đại nhân trong triều đường ra lệnh một tiếng, mấy ngàn quan binh từ trong ra ngoài xua các cử nhân các lão gia đang khóc lóc om sòm đi để lộ ra một con đường, chờ đến lúc bảng danh sách được dán trước mắt mọi người đã là chiều tà.
Bảng danh sách một khi đã dán lên là đã chắc chắn, những thí sinh gây rối trong lòng kỳ thực cũng hiểu rõ lúc trước là làm loạn mù quáng, trước hết vẫn nên quan tâm thành tích của chính mình, chỉ cần mình đậu là được rồi, để ý ai làm hội nguyên làm gì. Dù sao mình cũng làm không được. Phía trước bảng danh sách lại một lần nữa tấp nập người lấn tới lấn lui, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười hoặc khóc lớn ta đậu rồi hoặc là ta không đậu, trời xanh không có mắt.
Kỳ thực cũng không cần bọn họ chen, tự có lính dùng kèn lớn đọc thứ tự, chỉ là chuyện như vậy vẫn là tự mình tận mắt nhìn thấy mới vui.
Khang Vân Cẩm rốt cục bị đẩy ra trước bức bình phong chắn cổng, nhìn hào quang chiếu sáng lập lòe lên những con chữ được viết bằng mực đen.
"Vân Cẩm huynh, chúc mừng ngươi a, ngươi xếp thứ 178, đậu rồi đậu rồi." Người ở bên cạnh la lớn, vỗ vỗ vai hắn.
Khang Vân Cẩm không phải đang nhìn tên của chính mình mà nhìn những cái tên được xếp phía trước cái tên đó.
Tiết Thanh.
"Đây là gian lận!" Hắn quát lên: "Hắn là thí sinh kỳ thi quân tử! Làm sao có thể thi đỗ!"
Tuy rằng bốn phía ầm ĩ nhưng vẫn có không ít người nghe được lời này của hắn. Lời này cũng không xa lạ, hô hơn nửa ngày rồi. Thế nhưng lúc trước mọi người không thấy thành tích mới đi theo làm náo loạn, lúc này nhìn thấy thành tích rồi tâm tư sẽ không như thế.
"Thí sinh thi quân tử thì làm sao hả?" Trong đám người vang lên âm thanh: "Ta là thí sinh thi quân tử đây, ta cũng thi đỗ rồi."
Những lời nói như thế chợt rời rạc vang lên, quả nhiên như mọi người đã dự liệu, lần này có không ít thí sinh thi quân tử đỗ rồi.
Khang Vân Cẩm nói: "Ta xưa nay không hề nói thí sinh thi quân tử không thể đỗ, chỉ là Tiết Thanh này tuyệt đối không thể là hội nguyên!" Hắn quay người nhìn mọi người: "Hội nguyên, cái gì gọi là hội nguyên? Học hành gian khổ mười năm, trải qua huyện phủ hương ba kỳ thi, từ hơn vạn án văn chương chọn lựa kỹ ra, Tiết Thanh hắn là một tiểu đồng thì làm sao làm được?"
Đọc sách khoa cử khổ cực bao nhiêu, gian nan thế nào các cử nhân ở đây đều biết, nghe vậy liền âu sầu trong lòng nhưng lại có người phản bác.
"Có thể lấy tuổi tác ra để so sánh hay sao? Mười bốn mười lăm tuổi đỗ tiến sĩ xưa nay không ít."
"Khang Vân Cẩm ngươi lớn tuổi mới thi đậu, không thể đố kị người ta tuổi trẻ a."
Khang Vân Cẩm tức giận nói: "Ta há lại là vì tuổi tác chất vấn hắn? Ta là vì bài văn của hắn, hắn mới làm mấy bài văn?" Vươn ngón tay: "Chỉ mới qua thi huyện mà thôi! Các ngươi đã nhìn thấy bài văn của hắn chưa?"
Thi từ của Tiết Thanh đúng là thịnh truyền, văn chương a, đúng là chưa từng thấy qua.
"Lấy bài văn của hắn ra để chúng ta xem." Có người liền la lớn: "Là kỳ tài hay là hạng xoàng xĩnh, vừa nhìn liền biết."
Điểm này không cần các thí sinh kêu la, cũng có rất nhiều người chờ xem bài văn của Tiết Thanh.
Trong khi đó, chủ khảo của kỳ thi hội cùng các phó chủ khảo mang theo bảng thành tích và bài thi của của năm người đứng đầu bảng đang đi về phía triều đường.
….
Vì chờ đợi thành tích được đưa tới, việc lên triều cũng tạm thời dừng lại. Tiểu hoàng đế được mời đến hậu điện nghỉ ngơi dùng bữa, bá quan ở lại trên điện chờ đợi, có các thái giám dâng lên trà bánh đồ ăn nhẹ để mọi người lót dạ. Bốn vị phụ chính đại thần tự nhiên cũng không cần ở đây chen chúc, mỗi người về phòng riêng của chính mình.
"Dù biết Tiết Thanh này rất có tài văn chương nhưng có thể đậu hội nguyên thực sự là bất ngờ."
"Mặc dù nói là cao đồ của Thanh Hà tiên sinh nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, lại là lần đầu tham gia khoa cử, đây thật là kỳ tài trước nay chưa có."
"Là kỳ tài hay là cái khác tài, chờ nhìn kỹ rồi hẵng nói đi."
"Bên ngoài các thí sinh còn đang la hét gian lận kia kìa."
Trong gian điện phụ, chúng bá quan lại không lo nghỉ ngơi mà túm năm tụm ba tụ tập cùng nhau nghị luận sôi nổi.
"Thi hội lần này các ngươi có phát hiện hay không, từ khi vừa mới bắt đầu đã có chút quái dị… Những năm trước làm gì có chủ khảo chết." Có quan chức thấp giọng nói, nhìn xuyên qua cánh cửa cao cao về phía bên ngoài, hoàng hôn nặng nề, đèn lồng đã được thắp sáng từng cái một: "Có chuyện gì sắp xảy ra vậy?"
Thanh âm đốt lửa nhẹ vang lên, ánh đèn tức thì tràn ngập bên trong phòng.
Vương Liệt Dương ngồi trên ghế dựa mềm, trước mặt bày trà bánh đồ ăn nhẹ nhưng hiển nhiên lão không có tâm tình ăn uống, năm quan viên đang đứng bên trong vẻ mặt đều nghiêm nghị.
"Tướng gia, thật là bất ngờ, hội nguyên thế mà thành Tiết Thanh rồi. Chúng ta rõ ràng an bài là Nguyễn Tư Lập a." Một quan chức vừa thấp giọng nói vừa tức giận: "Tiết Thanh này là ai nhúng tay vào đây?"
Ngón tay Vương Liệt Dương gõ lên tay vịn nói: "Trong triều này, người có thể nhúng tay cũng chỉ có Trần Thịnh và Tần Đàm Công thôi."
Mọi người trong phòng liếc mắt nhìn nhau.
"Xem ra là Trần Thịnh rồi." Một người trầm giọng nói: "Chúng ta đề phòng hắn muốn mượn thành tích tốt của các thí sinh tham gia kỳ quân tử mà kích động cái thí sinh khác gây sự nên mới chọn văn tài xuất chúng Nguyễn Tư Lập để dập tan điều tiếng. Bây giờ Tiết Thanh xuất thân từ kỳ thi quân tử lại giành được hội nguyên, các thí sinh khác làm sao có thể bỏ qua."
Vương Liệt Dương lại gõ tay lên tay vịn nói: "Không bỏ qua thì không bỏ qua, chỉ bằng một Tiết Thanh đã muốn nhiễu loạn thi hội, cũng không dễ như vậy." Nhìn mọi người nở nụ cười: "Coi như là cao đồ của Thanh Hà tiên sinh, có lỗi cũng phải nhận sai mà."
Người không nên đậu hội nguyện đã đậu hội nguyên, vậy thì dĩ nhiên cũng nên do chính hắn gánh vác tất cả sai lầm.
Mọi người bên trong gật đầu nhưng có một người vuốt râu cau mày, nếu như nên đậu thì sao đây?
…..
Tần Đàm Công cũng không nghỉ ngơi dùng cơm mà đi tới điện của tiểu hoàng đế.
"Bệ hạ ăn một bát cơm nhé." Đại thái giám nói, nhìn tiểu hoàng đế đang ngồi trên long ỷ.
Tiểu hoàng đế gật gù chờ mong nhìn Tần Đàm Công.
Tần Đàm Công cười: "Lau hạt cơm bên khóe miệng đi, đi chơi một lúc đi."
Tiểu hoàng đế vui mừng nhảy xuống khỏi long ỷ, đại thái giám lau tay và mặt giúp xong liền kéo tiểu hoàng đế ngồi xuống trước vài cái kỷ án ở bên cạnh. Nơi đó bày nhiều cọc gỗ làm hình nộm, quân cờ, đao thương kiếm kích… Bảy, tám tiểu thái giám đang quỳ gối trước án liền cùng tiểu hoàng đế chơi đùa đánh trận thùng thùng leng keng.
Tần Đàm Công ngồi xuống phía dưới long ỷ.
"Thế mà lại để Tiết Thanh này giành được hội nguyên, lão già này thật không cần mặt mũi nữa rồi." Tống Nguyên ở một bên nói.
Tần Đàm Công nói: "Chuyện lần này không phải bọn họ làm."
Trong phòng, Tống Nguyên cùng hai người khác đều nhìn về phía hắn, biểu hiện kinh ngạc, không phải sao?
Tống Nguyên nói: "Hóa ra là ý của công gia sao?" Chợt vỗ tay nhìn về phía hai người khác: "Thật cao minh, cứ để hai người họ cắn xé nhau đi."
Hai quan chức khác cũng gật đầu.
"Như vậy sẽ rất náo nhiệt."
"Thú vị thú vị, chúng ta có thể trợ lực một chút."
Tần Đàm Công nói: "Đó cũng không phải là ý của ta."
Ba người trong phòng lại ngẩn người ra lần nữa, lẽ nào trong triều này còn có người thứ tư? Là người phương nào? Dĩ nhiên ba bên cũng không biết, ý đồ là gì? Tinh thần của ba người nhất thời căng thẳng.
Tần Đàm Công khoát tay nói: "Là Tần Mai."
Hóa ra là tiểu công gia, ba người thở ra một hơi, người của mình…
"Có câu nói ra trận phụ tử binh." Tống Nguyên cười nói: "Tiểu công gia là vì muốn phân ưu với công gia." Vỗ tay lần nữa: "Việc này làm thật là khéo."
"Tống đại nhân trước đây còn muốn thay tiểu công gia giáo huấn này Tiết Thanh." Một quan chức khác cười nói: "Chiêu thức âm thầm của tiểu công gia đúng là đẹp, vừa để Vương Liệt Dương, Trần Thịnh sứt đầu mẻ trán vừa đẩy Tiết Thanh kia lên giàn hỏa."
Tống Nguyên cười gật đầu xua tay liên tục nói hổ thẹn, hổ thẹn.
Tần Đàm Công cắt ngang lời bọn họ nói: "Nó không phải là vì ta, những lời các ngươi nói này nó cũng sẽ không nghĩ tới."
Tay Tống Nguyên khẽ giật, hai người khác cũng choáng váng lần nữa.
"Thế hành động này của tiểu công gia là…" Tống Nguyên nói, đây thật là không biết khen ngợi như thế nào mới thích hợp.
Tần Đàm Công nói: "Tâm tư người trẻ tuổi, ai mà biết được."
Không biết… Sao không hỏi thử?
Tần Đàm Công nói: "Chuyện của người trẻ tuổi thì người trẻ tuổi tự mình giải quyết, một chút việc nhỏ, không cần hỏi." Nói xong đứng dậy đi về phía mấy cái kỷ án bên cạnh nhìn tiểu hoàng đế cùng các tiểu thái giám vui đùa, nói: "Bệ hạ sắp thua rồi."
Tiểu hoàng đế ngẩng đầu nhìn Tần Đàm Công, tha thiết mong chờ nói: "Thế phải làm như thế nào?"
Nhưng Tần Đàm Công không chỉ điểm mà nói: "Bệ hạ tự mình suy nghĩ đi."
Tiểu hoàng đế đành tự mình di chuyển người gỗ, quân cờ nhỏ, chỉ chốc lát sau nghe được các tiểu thái giám hì hì cười vì chiến thắng. Tần Đàm Công lúc này mới dặn dò làm lại một lần nữa rồi cúi người xuống chỉ điểm. Biểu hiện chăm chú, thật giống như đang bài binh bố trận đánh trận thật sự chứ không phải là đánh trận giả vui đùa trên khấu với người gỗ đủ màu sắc.
Ba người Tống Nguyên liếc mắt nhìn nhau, không dám bước lên trước quấy rối.
"Quản chuyện này thế nào đây, thật ra đối với chúng ta không ảnh hưởng gì, cứ xem trò vui đi." Tống Nguyên thấp giọng nói.
…..
"Bất kể là tác phẩm của ai, sự tình cũng phiền phức rồi."
Khang Đại khẽ thở dài một cái, chén trà bưng lên rồi lại thả xuống, ngự thiện hoàng cung tinh xảo cũng không có tâm trạng để ăn.
"Người chúng ta an bài thi đứng thứ bao nhiêu?" Trần Thịnh hỏi.
Thạch Khánh Đường ngồi ở phía khác nói: "Đứng thứ 210."
Nhuận Trạch tiên sinh ngồi ở một bên lắc đầu nói: "Kém lắm, không thể dùng."
Thành tích kém như vậy, nếu lại bị vạch trần là tài học kém cỏi văn chương không tốt thì lại phiền phức, không cần nữa rồi.
"Trước tiên không cần để ý là ai an bài, chuyện phải làm bây giờ chính là bảo vệ Tiết Thanh." Trần Thịnh thả xuống bát đũa, nói: "Chuyện gian lận nhất định phải đè xuống."
Lúc đầu là muốn lợi dụng để cổ động chuyện gian lận, bây giờ lại muốn ngăn cản thực sự là hai thái cực biến hóa. Bố trí lúc trước đều đã hết hiệu lực, thực sự là không ứng phó kịp.
"Thế sự chính là vô thường như vậy, mọi người cũng không cần ủ rũ." Trần Thịnh nói: "Luôn có cách giải quyết."
"Tướng gia nói đúng lắm." Nhuận Trạch tiên sinh nói: "Chuyện này cũng không có gì, đẩy lên vụ án của Thanh Hà tiên sinh là được rồi."
Thạch Khánh Đường nói: "Đúng rồi, Tiết Thanh là đệ tử của Thanh Hà tiên sinh, bức tử Thanh Hà tiên sinh vẫn không đủ, còn muốn lấy việc gian lận để phá hủy học sinh của hắn, cũng là phá hủy thanh danh của hắn, tâm địa này thật độc ác biết bao."
Bên này nói chuyện, bên ngoài nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ cửa.
"Tướng gia, chính bảng và bài thi đã đến."
Trần Thịnh đứng dậy, mấy người Khang Đại cũng vội vàng đứng dậy theo.
"Được rồi, đi xem thử đi." Trần Thịnh nói, không do dự đi ra ngoài.
Khang Đại, Thạch Khánh Đường đi theo, chỉ có Nhuận Trạch tiên sinh còn ở lại bên trong, sắp xếp lại mấy quyển văn sách trên bàn một lúc rồi mới đi ra ngoài, không cùng nhóm người Trần Thịnh đi về Cần Chính Điện, hắn đi về một hướng khác, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm chập chờn đèn lòng bên trong cung điện.
Bóng đêm bao phủ nhưng trong cung điện đèn đuốc sáng choang một lần nữa chiếu sang chúng bá quan đang đi vào, chờ Vương Liệt Dương, Trần Thịnh, Tần Đàm Công, Lư Diêm đứng đủ ở phía trước, thái giám liền mời hoàng đế ngồi vào chỗ, chúng quan lần thứ hai bái chào.
Tiểu hoàng đế thấy trong điện nhiều hơn mấy người, trong tay bọn họ nâng một quyển sách, trên đất bày ra một cái rương lớn thì cảm thấy rất hiếu kỳ.
Chủ khảo Hàn Tuần 54 tuổi, khuôn mặt ngăm đen nhưng không có vẻ già nua, chỉ là lúc này vẻ mặt đỏ lên, hiển nhiên rất là kích động.
"Ta làm quan ba mươi năm, vốn ngu dốt nhưng được bệ hạ ân điển thành đại học sĩ. Ta há có thể không biết lễ vi quan trọng, làm sao dám làm cái việc thiên tư gian lận, điểm bảng hồ đồ?" Giọng nói phẫn nộ của hắn vang vọng ở trong điện: "Quyết không chịu nỗi nhục này."
Nhóm phó chủ khảo dâng lên quyển sách nói: "Đây là danh sách chính bảng của kỳ thi hội năm nay."
Nhưng bây giờ cũng không ai quan tâm đến cái này.
Vương Liệt Dương nói: "Hàn đại nhân không nên vội. Việc này rất dễ nhận định, lấy bài thi của Tiết Thanh ra mọi người vừa nhìn là sẽ biết."
Quan viên xung quanh dồn dập phụ họa.
Hàn Tuần phất tay áo nói: "Mở hòm."
Liền có hai người bận bịu mở rương ra, bài thi của hội nguyên tự nhiên sẽ được đặt ở trên cùng…
"Khoan đã." Trần Thịnh nói: "Hay là xem cả bản thảo bài thi càng chu toàn hơn." Nhìn về phía Vương Liệt Dương: "Vương tướng gia thấy sao? Chính quyển dù sao cũng là sao chép, vẫn là bản thảo ban đầu của thí sinh càng thuyết phục hơn."
Vương Liệt Dương nở nụ cười gật gù: "Trần tướng gia nói rất có lý."
Thái độ của Hàn Tuần càng thêm tức giận nhưng là không nói gì nữa, mặt lạnh lùng nói: "Mở bản thảo."
Hai người kia liền mở ra một cái rương khác, bên trong lít nha lít nhít tràn đầy các cuộn giấy.
"Ta đã sớm chuẩn bị, đã tìm ra thảo quyển của Tiết Thanh." Hàn Tuần nói, tự mình từ trong đó lấy ra một quyển, nghiêng người về phía trước: "Mời xem đi."
Nhưng Vương Liệt Dương và Trần Thịnh không đón lấy, hai người liếc mắt nhìn nhau lần nữa rồi nở nụ cười.
"Vậy thì mời Lư trung thừa duyệt tra trước." Hai người đồng thời cười nói, giơ tay làm động tác xin mời.
Ngồi ở phía xa hoàng đế, ngự sử trung thừa Lư Diêm rất ít khi mở miệng nhưng không chối từ, bèn đứng dậy đi tới tiếp nhận cuộn giấy mở ra. Chúng quan tầm mắt đều nhìn vào trong tay hắn. Trong điện đèn đuốc chiếu rọi lên những gương mặt có biểu cảm khác nhau: hiếu kỳ, kinh ngạc, phỏng đoán, cười thầm, xì khinh bỉ, lo lắng, bất an, hờ hững hoặc là cười trên sự đau khổ của người khác.
Lư Diêm không bị những tầm mắt này quấy nhiễu, biểu hiện nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn bài thi, từng chữ từng chữ một, theo tầm mắt di động, biểu hiện cũng bắt đầu biến hóa, hờ hững, khẽ nhúc nhích, kinh ngạc, hòa hoãn, sau đó lông mày rậm nhướng lên như muốn bay lượn… Đột nhiên khép cuộn giấy trong tay lại, sau đó thong thả đi trước mặt mọi người trong điện, miệng lẩm bẩm, tựa hồ đang đọc.
Trần Thịnh cùng Vương Liệt Dương rất ngạc nhiên.
"Lư trung thừa?" Vương Liệt Dương nói.
Lư Diêm đang đọc đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, trong nháy mắt biểu hiện mờ mịt, chợt lấy lại tinh thần.
Trong điện chúng quan cũng nhất thời ồ lên.
Lư Diêm này vừa rồi là xem đến nhập thần mà quên mình luôn rồi hả? Tình huống nào lại có thể làm cho một trọng thần đương triều xuất thần đến mức thất thố ngay tại triều đường?
Đứng trong số quan viên đó, Thạch Khánh Đường đột nhiên quay đầu, nhìn về phía bên cạnh Khang Đại, biểu hiện quái lạ nói: "Quên hỏi cái kia rồi, văn chương của Tiết Thanh như thế nào?"