“Con hãy đọc quyển Xuân Thu trước đi.” Tứ Hạt tiên sinh nói với ý tứ sâu xa: “Quyển sách Xuân Thu này trong thật có giả, trong giả có thật, nếu con có thể đọc hiểu được nó thì coi như con đã có thể hiểu rõ mọi việc trên đời rồi đấy.”
Ồ, đây chính là quyển sách Xuân Thu sao? Tiết Thanh tò mò lật ra xem, đập vào mắt nàng là những đoạn văn không có dấu chấm câu, được viết bằng chữ phồn thể rất khó hiểu. Thôi kệ, cứ coi như nàng đang học lại lớp một đi, dù sao hiện tại tuổi nàng cũng còn nhỏ mà.
“Ừm, nhiêu đây cũng không đến nỗi nhiều lắm.” Nàng nói.
Tứ Hạt tiên sinh gượng cười.
“Ba quyển này chỉ là một phần nhỏ thôi, ta có tổng cộng ba mươi quyển lận.” Ông nói.
Tiết Thanh nhìn ông.
“Vậy những cuốn sách khác đâu rồi ạ?” Nàng hỏi.
Tứ Hạt tiên sinh phất tay.
“Con lo xem mấy quyển này trước đã, những quyển khác ta sẽ nói với con sau.” Ông mở sách ra nói: “Nào, bây giờ để ta đọc trước, con ngồi nghe, sau đó ta và con sẽ cùng nhau đọc.”
Lúc này, trong căn nhà tranh đơn sơ vang lên tiếng đọc sách của hai người. Một người giọng trầm đục, khàn khàn, một người giọng trong trẻo, dễ nghe.
“Giọng đọc của con quá nhỏ.”
“Thầy không nghe rõ sao ạ?”
“Nghe được nhưng khi đọc sách thì con cần phải đọc lớn tiếng hơn nữa.”
“Tại sao ạ? Con thích đọc như vậy hơn.”
“Ta giận rồi đấy nhé.”
“Thầy đừng tức giận mà, thầy muốn con đọc lớn tiếng là để con mau thuộc bài đúng không? Nhưng đọc như vậy con cũng có thể nhớ bài rồi ạ!”
“Học trò ngoan của ta, thôi mặc kệ con vậy, dù sao ta cũng không cãi lại con...”
Mặc dù hai thầy trò nàng đã nói chuyện với nhau rất vui nhưng dù sao đi nữa thì đọc sách cũng là một việc rất nhàm chán. Thời gian đi học cả ngày hôm nay nàng chỉ dùng để nghe giảng và đọc sách, sao chép sách. Khi mặt trời đã lặn về hướng Tây, Tiết Thanh xoa cổ tay đã mỏi nhừ, sau đó quay ngược cây bút đang viết trên tay, chọc nhẹ mấy cái vào người đang dựa vào bàn ngửa đầu ngủ say mê đến nỗi chảy cả nước miếng - Tứ Hạt tiên sinh.
“Đến giờ ăn cơm rồi hả?” Tứ Hạt tiên sinh giật mình tỉnh giấc, vội chùi miệng nhìn quanh bốn phía hỏi.
“Thầy à, đã đến giờ ra về rồi.” Tiết Thanh nói.
Tứ Hạt tiên sinh nhìn sắc trời bên ngoài một chút mới ậm ừ vài tiếng.
“Ừm, vậy con đi về đi.”
Tiết Thanh chỉ xấp giấy thật dày đặt trên bàn.
“Đây là bài tập hôm nay của con, thầy nhớ kiểm tra nhé.” Nàng nói.
Tứ Hạt tiên sinh “ừ” một tiếng đáp lại.
“Ta biết rồi, biết rồi mà.” Ông nói xong lại phất tay.
Bấy giờ Tiết Thanh mới thu dọn bút viết bỏ vào trong giỏ xách, đứng dậy chào ông rồi ra về.
Nàng vừa mới đi đến đường cái thì nghe được tiếng chuông trầm bổng vang lên, theo sau đó là tiếng la hét ồn ào của các thiếu niên. Mấy tên người hầu đang đứng chờ ở ven đường chợt đứng dậy nghiêm túc, không còn dáng vẻ lười biếng như ban nãy nữa, chuyên tâm đứng chờ đón thiếu gia nhà mình tan học về.
Mặc kệ là thời hiện đại hay cổ đại, người ta cứ nghĩ đi học là việc vất vả nhưng trên thực tế nó lại chính là khoảng thời gian sung sướng và nhẹ nhàng nhất.
Tiết Thanh không nhìn ngắm xung quanh nữa, nàng cầm chắc giỏ xách trong tay, tăng tốc lên một chút sau đó bắt đầu chạy về nhà.
Khi trời gần tối, người đi đường rất đông, những người dắt xe bò chở hàng đi ngang qua nhìn thấy Tiết Thanh đang chạy liền tò mò nhìn theo. Bóng dáng nhỏ nhắn của nàng nhanh như chớp đã chạy qua mặt bọn họ rồi.
Tiết Thanh chạy một hơi đến cửa thành thì dừng lại, lúc này phía sau lưng nàng có rất nhiều xe ngựa... Đó là xe ngựa của những học sinh đang học ở trường học trên núi Lục Tuyền, họ cũng đang chờ để vào thành.
Cửa thành trở nên chật chội hơn nhưng binh lính cũng không vì vậy mà ngăn cản, với những ai là học sinh, họ sẽ trực tiếp cho đi qua hết mà không cần kiểm tra.
“Ủa?” Trương Song Đồng vén màn xe nhìn bên ngoài: “Cậu ta đang chạy đi đâu thế kia?”
Trương Liên Đường nghe vậy liền nhìn qua, hắn nhìn thấy một bóng dáng gầy yếu, nhỏ bé đang đứng lẫn trong đám đông.
“Cơ mà vết thương của Quách Tử An và Quách Tử Khiêm đã đỡ hơn chưa vậy huynh Liên Đường?” Trương Song Đồng hỏi: “Trận đấu bóng trong tết Đoan Ngọ họ có tham gia được không thế? Chúng ta vẫn còn đang thiếu người chơi này...”
Nghe được hai chữ “đấu bóng”, Trương Liên Đường chợt giật mình, hắn ta do dự một chút liền thò người ra tìm kiếm Tiết Thanh trong đám người để chào hỏi. Nhưng Tiết Thanh đã nhanh chóng xoay người tiến vào một con hẻm nhỏ, chẳng mấy chốc hắn đã không còn nhìn thấy bóng dáng cậu ta nữa.
“Không sao đâu.” Hắn hạ màn xe xuống nói: “Có lẽ chúng ta có thể thêm vào một người mới.”
...............
Mấy người hầu đang ngồi đùa giỡn trước cửa Quách gia thấy Tiết Thanh về đều cười đùa nói.
“A! Trạng Nguyên của chúng ta đã về rồi...”
Bọn họ hô rất lớn.
Tiết Thanh không rảnh để ý đến bọn họ, nàng nhanh chóng đi đến ngõ hẻm bên này của tạp viện. Có điều hiện tại nàng không thể đi qua đó được, bởi vì ở đầu ngõ lúc này có hai thiếu niên đang đứng ở đó, chân bọn họ đạp trên ngựa đá, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Tiết Thanh. Mấy đứa nhỏ hay chơi Dương quải với nàng lúc này đang co ro ngồi xổm ở một góc, cắn ngón tay đầy lo sợ nhìn hai người bọn họ, thấy Tiết Thanh tới liền vội kêu hai tiếng “Thiếu gia” rồi im bặt.
“Ồ, cái tên chó ghẻ đáng ghét đã tới rồi này.” Bọn họ chỉ tay vào Tiết Thanh la lớn.
Thế nhưng không giống những gì bọn họ đã tưởng tượng. Tiết Thanh không sợ hãi lùi lại hoặc co giò chạy thật nhanh mà vẫn bình thản, chậm rãi vừa quan sát vừa đi đến chỗ bọn họ.
Hai người bọn họ chính là Quách Tử An và Quách Tử Khiêm.
Quách Tử An là con trai thứ của Quách nhị lão gia, năm nay đã mười bốn tuổi, dáng người khỏe mạnh, mập mạp như một chú nghé con mới lớn.
Quách Tử Khiêm là con trai út của Quách tam lão gia, năm nay mười ba tuổi, tuy thân hình gầy yếu nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ nham hiểm và gian xảo.
Lúc trước khi Tiết Thanh bị rơi xuống nước, mặc dù người thực hiện là Quách Bảo Nhi và Quách Tử An, thế nhưng người lựa chọn địa điểm ở bên hồ lại chính là Quách Tử Khiêm... Bởi vì cậu ta muốn ép Tiết Thanh phải rơi xuống nước.
“Hai vị thiếu gia đã khỏe chưa ạ?” Tiết Thanh bước đến gần, thản nhiên hỏi.
Câu hỏi “Đã khỏe chưa?” này là dành cho những người bị thương hoặc bị bệnh nặng. Mặc dù Tiết Thanh cũng đã từng bị thương rất nặng, thế nhưng sau đó cũng vì việc này mà Tử An và Tử Khiêm bị phạt đánh rất nặng, lại còn bị nhốt hết nửa tháng trời.
Nhắc đến “nỗi đau” của mình, Quách Tử An lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cái đồ chó ghẻ nhà ngươi chớ vội đắc ý.” Cậu mắng: “Đánh nhau mà còn méc người lớn thì có gì hay, đúng là cái thứ vô dụng.”
Tiết Thanh đứng trước mặt bọn họ. Mấy đứa nhỏ trong ngõ hẻm hồi hộp, lo lắng, nắm chặt Dương quải trong tay nhìn Tiết Thanh.
Mặc dù dáng người nàng gầy yếu, lại nhỏ hơn hai người bọn họ một chút, thế nhưng lúc này khi đứng trước mặt hai người bọn họ, nàng lại không hề tỏ ra yếu thế.
“Vậy hai người muốn sao đây?” Nàng hỏi.
Lại còn dám kiêu ngạo hỏi ngược lại bọn họ, nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Tiết Thanh, Quách Tử An giận dữ hét.
“Tất nhiên là muốn đánh...” Cậu ta giơ nắm đấm lên tính xông đến chỗ Tiết Thanh.
Nhưng Quách Tử Khiêm đã giơ tay ngăn cản.
“Tất nhiên là muốn chơi cùng cậu rồi.” Cậu ta nhỏ giọng nói.
Từ “chơi” này như nhắc nhở Quách Tử An việc gì đó, cậu ta hừ một tiếng rồi bỏ tay xuống.
“Thế nào chó ghẻ, ngươi có dám đi đến võ đài chơi với chúng ta không?” Cậu nhíu mày nói.
Võ đài sao?
Đi đánh nhau mà nói là đi chơi, bọn họ nói thật hay.
Tiết Thanh cười.
“Tôi muốn về nhà học bài.” Nàng nói: “Đã tốn rất nhiều tiền để đi học rồi nên tôi không thể lãng phí thời gian một cách vô ích được.”
“Ngươi còn...” Quách Tử An trừng mắt, giơ lên nắm đấm lần nữa.
Quách Tử Khiêm lại tiếp tục giơ tay giữ chặt cậu. Là một cậu bé thông minh, Quách Tử Khiêm để ý đến trong lời nói của Tiết Thanh có nhắc đến tiền.
Muốn đối phó một người thì trước tiên phải biết được nhược điểm của người đó đã, Quách Tử Khiêm cười hì hì một tiếng.
“Không thôi thì như vậy đi, cậu đi chơi với chúng tôi, chúng tôi sẽ cho cậu tiền.” Cậu ta nói xong liền lắc lắc túi tiền treo bên hông.
Tiết Thanh cười một tiếng gật đầu.
“Được thôi.” Nàng nói.
Đáp ứng nhanh như vậy làm Quách Tử An và Quách Tử Khiêm có chút ngạc nhiên, bọn họ có cảm giác như Tiết Thanh đang đợi bọn họ nói câu này thì phải.
“Thỏa thuận vậy nhé.” Quách Tử An lấy lại tinh thần, giơ cao túi tiền treo bên hông: “Cái này để dành thưởng cho ngươi đó, Trạng Nguyên gia tương lai.”
Kêu Trạng Nguyên gia chính là vì muốn nói mỉa Tiết Thanh để cậu ta cảm thấy xấu hổ, thế nhưng dường như cậu ta lại không hề bị ảnh hưởng, ánh mắt bình tĩnh không dao động, cười mỉm nhìn bọn họ.
Việc này làm cho Quách Tử An phải cố gắng nhịn cơn tức đến phát nghẹn. Bởi vì cậu ta chế giễu Tiết Thanh không thành công.
“Đi mau, chúng ta mau đi đến võ đài thôi.” Cậu quát lớn.
......................
Mấy đứa bé gái đang ngồi co rúm ở góc tường sợ hãi nhìn hai vị thiếu gia nhà họ Quách hung dữ bước qua, lại nhìn Tiết Thanh đầy lo lắng.
Tiết Thanh đưa tay sờ đầu mấy cô bé.
“Mấy em cứ chơi tiếp đi.” Nàng nói xong liền đi qua.
Vừa vào cửa Tiết Thanh liền nhìn thấy mấy đứa nhỏ đang co rúm đứng sau cánh cửa, vốn tụi nó vẫn đang chơi vui vẻ nhưng bởi vì bộ dáng hung dữ của hai vị thiếu gia này mà bọn chúng đã sợ hãi chạy núp qua một bên, quả bóng cũng bị lăn xuống góc tường.
Tiết Thanh đá quả bóng qua cho bọn trẻ rồi nhanh chân đuổi theo hai người Quách Tử An.
Nhìn thấy quả bóng lăn tới, một đứa trẻ làm liều chạy ra nhặt lên, vẻ mặt lo lắng nhìn theo Tiết Thanh.
Võ đài Quách gia cũng không xa, nó được xây ở phía sau chỗ Quách nhị lão gia. Nơi đó có diện tích rất lớn, lớn hơn cả vườn hoa trong nhà họ Quách, bên trong có rất nhiều loại binh khí khác nhau, thậm chí còn có cả trường đua ngựa.
Mặc dù bây giờ trời đã nhá nhem tối nhưng bên trong sân vẫn còn một vài người đang làm việc, những người này chính là võ sư và hộ vệ Quách gia.
Không hổ danh là nhà võ tướng, Tiết Thanh thấy vậy liền gật đầu với vẻ hài lòng.
Quách Tử An phất tay hô lớn một tiếng, giữa sân liền có một đám người hầu vội vàng chạy qua, bọn họ ai nấy cũng đều là những thiếu niên khỏe mạnh, cao to. Khi đi đến nơi liền liếc nhìn Tiết Thanh với ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Tiết thiếu gia, nếu như chúng tôi đã bỏ tiền ra để mướn cậu chơi cùng, thì quy tắc chơi thế nào phải do chúng tôi đặt ra rồi.” Quách Tử Khiêm cười hì hì nói: “Cậu cũng đừng hòng đổi ý.”
Tiết Thanh gật đầu.
“Dĩ nhiên rồi.” Nàng dừng lại một lát lại nói tiếp: “Nhưng mà chơi kiểu này thì không công bằng lắm.”
Tiết Thanh này sao nhìn có vẻ không giống với Tiết Thanh trước kia lắm nhỉ? Nhìn cái dáng vẻ bình tĩnh của cậu ta bây giờ, khiến bọn họ càng muốn đánh cho cậu ta một trận hơn.
Quách Tử An cắn răng quát lớn.
“Đồ chó ghẻ, ngươi lại muốn sao nữa?”
“Các người đã tập võ từ nhỏ nên đều là những người có bản lĩnh cả.” Tiết Thanh ôn hòa nói.
Lời này nói rất đúng, Quách Tử An và Quách Tử Khiêm đắc ý gật đầu đồng ý.
“Nhưng tôi lại chưa từng tập võ nên nếu hai người mà đánh tôi thì chẳng khác nào ỷ mạnh ăn hiếp yếu, chuyện như vậy nếu truyền ra chỉ sợ thanh danh của hai người cũng không tốt đâu.” Tiết Thanh nói tiếp.
Hình như cậu ta nói cũng có lí.
“Ai bảo cậu không chịu tập võ từ nhỏ, cái này không thể trách bọn ta được.” Quách Tử Khiêm nói.
Tiết Thanh nhìn cậu.
“Cái này đúng thật là nên trách tôi rồi. Hay là hai người hãy để tôi theo học với võ sư trong một thời gian ngắn trước đã, sau đó tôi sẽ chơi với hai cậu sau. Lúc đó mọi người đều là người tập võ hết rồi, chơi sẽ càng thú vị hơn, người khác cũng sẽ không trách lầm các cậu, các cậu thấy thế nào?”
“...” Quách Tử An.
“...” Quách Tử Khiêm.